Mọi người mắng em, chửi em như thế nào cũng được em xin nhận hết. Em không viết ra để mong ai đó hiểu mình, hay cần ai hiểu hay cảm thông vì em biết trong chuyện này em sai. Nhưng sai mà em không sửa được các mẹ ạ, em chọn buông xuôi.
- Gửi các mẹ đơn thân! Những người phụ nữ mạnh mẽ.
- Liệu tôi nên tin anh thêm lần nữa hay không
- Tôi nên cưới chồng hay làm mẹ đơn thân???
Em và anh quen nhau cũng được 4 năm và 3 năm làm vợ chồng là 7. Tình cảm chúng em ngang trái lắm, các mẹ nào ở quê thì sẽ hiểu rõ hơn nếu gặp phải trường hợp như em. Vì em và anh yêu nhau nhưng có họ, tính ra thì em phải là chị họ của anh. Nhưng tuổi trẻ, lại có tí tình nên bất chấp hết các mẹ ạ. Năm đó em 20 tuổi cái tuổi bất chấp hết, em quyết định bỏ nhà đi theo anh dù gia đình cố phản đối thế nào đi nữa.
Chúng em thuê nhà ở riêng sống với nhau như vợ chồng gần 4 năm thì em có bầu. Lúc đấy, bọn em mới về quê bắt 2 bên gia đình cưới. Ờ thì, trời không chịu đất, đất phải chịu trời và vì thế mà bây giờ mới ê chề như bây giờ các chị ạ. Năm nay con em cũng được 2 tuổi, kỷ niệm 3 năm ngày cưới thì cũng là lúc em đưa lá đơn ly hôn cho chồng.
Không phải em hết yêu, không phải lỗi tại anh mà tại em ạ. Em về làm dâu chưa một ngày thấy nơi đây thực sự là nhà mình. 2 năm đầu em nhịn, ai muốn nói gì thì nói, ai muốn làm gì thì làm, em chỉ quan tâm đến con nhưng 1 năm trở lại đây em cáu gắt nhiều và em bất chấp hết ai nói gì, làm gì động tới em em bật hết cộng thêm cái thái độ kinh khỉnh bằng mặt mà không bằng lòng. Em bước vào nhà vì có đứa bé, thì em bước ra cũng chỉ cần mang theo nó.
Em không trách móc một ai vì đây là lỗi tại em. Em biết nhưng em không sửa nổi mà thật ra tính em nó thế, con người em nó vậy, thay đổi làm gì. Em bây giờ không còn lý do gì để thay đổi nên em buông.
cfsmedonthan