Cuộc sống em bất hạnh khi lấy phải người chồng nhu nhược và nhà chồng quái ác. Hồi yêu nhau, anh hẹn trời hẹn bể, quyết mang cho em cuộc sống hạnh phúc nhất nhưng rồi anh chỉ biết nấp sau lưng mẹ chồng, để mặc em bị giày vò.
- Anh ấy hỏi tôi:”Tại sao em lại không xác định với anh?
- Có người hỏi mẹ làm mẹ đơn thân có vui không?
- Mẹ con tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi, mà sao khó quá.
Mẹ chồng chưa bao giờ thích em. Nói đúng hơn, bà chê em tỉnh lẻ nghèo hèn, vào được nhà bà là chuột sa chĩnh gạo. Dù nhà chồng chẳng khá giả gì nhưng bà cậy cái tiếng dân thành phố lâu năm để khinh thường. Bà cứ tiếc mãi người yêu cũ của anh vì theo bà gia đình cô ta môn đăng hộ đối hơn dù bà biết rõ chuyện tình giữa anh và người cũ vỡ nát chẳng qua vì cái tính lẳng lơ của cô ta.
Từ ngày về nhà anh làm dâu, chưa bao giờ em dám lơ là việc nhà. Em đang là người có vị trí trong công ty, vì lấy chồng nên xin giám đốc cho chuyển sang bộ phận khác nhẹ nhàng hơn để có nhiều thời gian cho gia đình. Sự hy sinh đó lại thành thứ để nhà chồng dè bỉu, nói rằng thực ra em không có năng lực mới bị đẩy xuống vị trí thấp hơn. Điều trớ trêu là ngay cả khi em bị xuống vị trí đó, lương vẫn cao hơn cả chồng. Khi biết thu nhập thực tế của em, cả nhà chồng đều cứng họng nhưng họ quá đáng đến mức bắt em phải đưa nhiều tiền sinh hoạt mỗi tháng hơn. Có hôm tình cờ bắt gặp mẹ chồng từ chối tiền chồng em đưa, vậy mà cứ đầu tháng là đòi em như đòi nợ.
Khi biết em có thai, thái độ nhà chồng tốt hơn với em một chút. Nhưng từ ngày bà hàng xóm chẳng biết thế nào gặp em trên đường mua rau nhìn bụng tôi rồi phán “Con gái!”, thái độ mẹ chồng lại về như cũ. Không hôm nào em không phải nghe bà ca cẩm chán nản, bà xỉa thẳng vào mặt em rằng: “Con gái sinh ra rồi lại giống y mẹ, cả đời bám dính đàn ông có của thôi!”. uất ức đến mức suýt thì sảy thai ở tháng thứ 4.
Có những đêm ngồi khóc với chồng, kể ra hết mọi nỗi niềm, anh chỉ biết thở dài rồi động viên. Em gào lên sao anh không bảo vệ tôi, sao anh không quyết chí dọn ra ở riêng, lương của tôi với anh hiện tại đủ để ở riêng rồi, anh cau mày nhìn đáp “Anh không bao giờ sống xa bố mẹ anh đâu! Lấy anh em phải chịu thôi!” rồi bỏ mặc em khóc lóc mà đi ngủ trước. Thấy mình như bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình. Đến cả chồng, người mình yêu thương hết mực chưa một lần dám ra mặt đòi lại công bằng.
Thế rồi ngày sinh con cũng đến. Cứ chắc mẩm là con gái nên chỉ có bố mẹ đưa em vào viện, còn chồng và mẹ chồng vẫn thản nhiên ngồi chơi bài với hàng xóm. Điều đó đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng. Khi nằm vật vã trên bàn mổ, mà chỉ có bố mẹ bên cạnh. Vì sinh con gái chỉ có bố mẹ chăm, sinh xong mẹ chồng và chồng mới đến. Bế con gái em lên xe và đưa về nhà. Em và bố mẹ lại tất tả bắt xe đuổi theo về nhà chồng.
Nghỉ sinh em cũng để giành được một khoản kha khá, để có tiền đưa cho mẹ chồng đi chợ cơm nước hàng ngày. Vậy mà cơm cữ chỉ vỏn vẹn một nồi cơm và 2quả trứng thả vào đó, cùng 1bát muối. Không có sữa cho con bú, mẹ chồng trì triết suốt ngày. “Ăn cho thừa chất vào mà không có sữa cho con bú, đồ ăn bám!”. Uất ức em gào lên “con không muốn cho con của con bú sao?” . Bố chồng và chồng nghe to tiếng chạy vào, em ăn ngay cái tát của chồng. Bố chồng bảo ” câm mồm, không tao đạp mày chết tại chỗ”. Mẹ chồng bảo ” con cháu cái đéo gì? Cút khỏi nhà tao ngay”. Em ra đi trên người có bộ quần áo, chân đất bế trên tay đứa con mới sinh về nhà mẹ đẻ, ngay giữa đêm. Từ đó em làm mẹ đơn thân.
6 tháng sau, em nghe tin chồng cưới vợ mới. Của hồi môn nhiều, trong khi chưa li hôn với cô. Anh ta suốt ngày bảo” cô làm thủ tục li hôn đi, tôi không có tiền ra toà li hôn đâu”. Em chỉ im lặng xem như không nghe, không thấy, không biết gì. Chỉ đi làm nuôi con, sợ con mang tiếng không bố.
Đã gần 3 năm trôi qua rồi, chồng cũng có gia đình khác rồi. Cũng đến lúc em mang cái đơn ra toà, để cho người mới có danh phận. Em chỉ cần sống bên con em thế này là đủ.
Cfsmedonthan