Em năm nay 25 tuổi, có con được 2 tuổi. Em và hắn quen nhau khi em học năm nhất. Em đi làm thêm cho chị em, anh hắn hùn vốn làm với chị em. Hắn chỉ là 1 người công nhân bình thường, lại có nhiều tật xấu như nhậu nhẹt, cờ bạc, gái gú, côn đồ… hầu như lương không đủ cho hắn xài mà còn phải mượn nợ thêm.
- Tình yêu vội, cưới vội và sau hai năm hạnh phúc ?!
- Thư gửi con yêu – Mỳ Tôm của mẹ
- Sinh ra là phụ nữ đã khổ, phụ nữ yếu lòng còn khổ hơn
Em cũng không hiểu sao ngày đó em lại thương hắn dù biết con người hắn là như vậy. Em bất chấp tất cả mọi lời khuyên của gia đình, bạn bè mà lấy hắn mặc dù nhà hắn không ưa gì em. Những tưởng lấy nhau về hắn sẽ thay đổi nhưng không hắn còn tệ hơn. Hắn lao vào số đề mặc cho em khuyên can, hắn còn đánh chửi và bỏ bê em đi thâu đêm suốt sáng khi em đang mang thai con hắn. suốt ngày hắn không lo làm mà chỉ chơi bời, bao nhiêu tiền bạc, của cải hắn bán hết để chơi đề, nợ nần chồng chất người ta cứ đến đòi em trả.
Chị em giúp đỡ hắn tiền bạc để làm ăn dành dụm tiền cho em đẻ nhưng hắn cũng không lo làm. Ngày em sinh hắn không có 1 đồng trong người phải nhờ gia đình em giúp đóng viện phí. Rồi hắn giao hẳn mẹ con em về nhà ngoại rồi về đó ăn ở luôn. Em sinh con được 3 tháng nhưng không khi nào hắn đưa em lấy 1 đồng để mua sữa tã cho con hay ít nhất là gửi tiền cho má em để nuôi em. Thế là em phải dứt sữa con để đi kiếm việc làm. Vậy mà hắn còn không thương nhậu say về còn kiếm chuyện đánh em ngay khi hắn đang ở nhà má em. Em lấy tiền trả cho gia đình lúc mượn đóng viện phí thì hắn chửi em ngu, chửi em còn hơn là chửi 1 con chó. Ba em đuổi hắn đi không cho ở nhà nữa, em cũng muốn li hôn. Lúc đó hắn quay sang năn nỉ, hắn hứa không nhậu nữa lo làm nuôi con, nói em hãy thương con còn nhỏ mới chỉ 4 tháng mà đừng bỏ hắn. em cũng mủi lòng sợ con không cha nên xin ba em cho hắn cơ hội.
Rồi anh hắn xin cho hắn 1 chỗ làm ở xa, tuần về nhà 1 lần. Hắn đi làm 2 tháng trời nhưng chẳng thấy đưa tiền về mà còn mượn nợ tùm lum.Tới tháng thứ 3 hắn lãnh lương về dẫn mẹ con đi ăn, mua cho con vài bộ quần áo rồi hắn xin phép đị uống cafe với bạn. Lúc đó đã 21h30 nhà cũng đang chuẩn bị ngủ, nói hắn ở nhà nhưng hắn vẫn cứ đi. Tối đó hắn đã đi nhậu và gặp tai nạn. Hắn nhập viện trong tình trạng nguy kịch,phải đóng viện phí rất nhiều tới mấy chục triệu. Em thì đang phải trả góp chiếc xe máy mua đi làm nên cũng không có tiền. Gọi về cho gia đình hắn chỉ nghe 1 câu, chồng mày thì mày tự lo, tao không có trách nhiệm nữa. Đau lòng, đứt ruột phải chạy nhờ gia đình em giúp. Nhưng nói với anh hắn là em mượn tiền lời người ta có gì nhờ anh hắn giúp đỡ thêm nào ngờ anh hắn chạy vào nhà em nói thẳng vào mặt ba em là nhà em có vàng mà không cho em để em phải đi mượn nợ, nói là gia đình bên đó nghèo không có khả năng lo.
Cũng may là hắn tự té chứ nếu hắn mà tông vào ai nữa thì đền tiền cho người ta có mà chết. Sau đó cha và anh hắn có vào bệnh viện chăm hắn cho em đi làm nhưng tuyệt nhiên không có 1 đồng nào giúp em. Em vừa đi làm vừa vô ra bệnh viện tới tận 9h tối mới về đến nhà. Con em khi đó cũng bệnh em lại không có thời gian chăm nên con bệnh đến tận 2 tháng mới khỏi. Thương con lắm nhưng không còn cách nào khác. Hắn bị gãy tay chân và xuất huyết não nên không được bình thường, lúc nào cũng như điên như dại. Nằm viện được 1 tháng vì không còn khả năng lo cho hắn nữa nên em đã xin xuất viện về nhà. Gia đình hắn muốn đưa hắn về quê chăm sóc và muốn em đi theo nhưng em không chịu. Em còn phải đi làm phải trả nợ, về chăm hắn rồi ai trả nợ giúp em gần 50tr chứ ít gì.
Em còn phải kiếm tiền để chuộc mấy thứ hắn cầm trên chỗ làm nữa. Nào là cái máy tính bảng chị em cho hắn mượn chơi đỡ buồn, đến cái xe ba em cho hắn mượn đi làm, cả chứng minh nhân dân và bằng lái xe hắn cũng có thể cầm được, sao con người hắn tệ quá không biết. Rồi gia đình hắn đưa hắn về quê, em vẫn ở nhà ngoại đi làm. Gia đình hắn cũng chưa bao giờ nói được câu cảm ơn với em và gia đình em. Được nửa năm hắn tỉnh tào em không hiểu sao hắn lại nói là lúc hắn nằm viện em không lo được gì cho hắn mà do nhà hắn tự lo vậy tại sao em lại thiếu nợ nhiều như vậy, em mượn tiền để làm gì. Em nghe mà tức điên lên, giải thích hắn không nghe.
Nhà hắn không giúp em trả nợ thì thôi sao lại ăn nói lật lọng như vậy. Em muốn chấm dứt không liên quan đến hắn nữa nên em đã đề nghị li dị. Nào ngờ cha hắn gọi cho em nói nếu mày bỏ nó thì mày khổ chứ nó không khổ, tao về tao cưới thêm cho nó 3 vợ nữa, con mày thì mày tự nuôi đừng đòi nhà tao cho 1 đồng nào cả, còn cháu tao tao muốn bắt khi nào thì bắt mày không được nói gì. Nghe mà lộn óc, nhà đó có nuôi con em được ngày nào đâu mà dám nói vậy. Hắn ta còn đòi bắt con em hắn mới chịu li dị. Nhưng cuối cùng hắn cũng chịu li dị với điều kiện không được đòi hỏi chu cấp.
Em và hắn li dị nhưng hắn lúc nào cũng điện thoại, nhắn tin, vào nhà lấy cớ thăm con mà làm phiền em. Em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn thì hắn lại làm phiền những người thân của em. Em không cấm hắn thăm con nhưng em chỉ muốn hắn đừng lắm phiền em nữa thôi. Có mẹ nào có kinh nghiệm chỉ cách dùm em để thoát khỏi hắn, em sợ hắn lắm rồi. Các mẹ cho em lời khuyên với.
Cfsmedonthan