Ai cũng cần có một mái ấm gia đình, muốn được gia đình ở bên cạnh những lúc khó khăn nhất. Với tôi gia đình là tất cả.. nhưng đâu ai có thể ngờ nơi tôi xem là tất cả bây giờ tôi lại phải trốn tránh nó.
- Có nên ly hôn vì gia đình chồng không cần con gái
- Lúc tôi mang thai lần 2 là lúc anh ngoại tình
- Mẹ đơn thân, những ngày chao đảo vì chồng ‘trả thù’ người yêu cũ
Mang thai được hơn 7 tháng thì tôi mới biết. Khi đó tôi và anh ta đã chia tay, nói với anh thì anh chối bỏ nói đó không phải là của anh ta anh ta không nhận. Ừ thì tại tôi ngu tôi khờ nên không hay mình đã làm mẹ . Sự xuất hiện của sinh linh bé bỏng đối với tôi quá bất ngờ. Tưởng chừng như gia đình tôi sẽ thông cảm khi biết tôi đã làm mẹ nhưng không ngờ bố mẹ kế lại không chấp nhận và muốn tôi phải từ bỏ đứa bé đi. Trong đầu tôi lúc đó rất hoang mang, đã rất sốc những điều vừa mới xảy ra đã thế còn không có lời động viên từ gia đình. đó là ngày giáp tết. Khi biết tin gia đình đã đặt vé máy bay và bắt tôi đi sài gòn trong ngày hôm đó mà không nghĩ rằng tôi sẽ làm gì sống thế nào ở nơi xứ người.
Tôi không nhận được sự cảm thông từ gia đình như người khác . Đặt chân tới Sài gòn. lúc đó trời đã tối, 1 mình tôi lang thang đi về phía trước mà không biết có điểm dừng hay không. Không tiền, không nhà không người thân, tôi cứ thế mà bước đi. Trong người tôi còn mang một sinh linh bé nhỏ nữa cơ mà. Tôi chợt nhận ra và ngồi bệt xuống đường.
Xe cộ , người người đi lại đông đúc mà chẳng lấy 1 ai tôi quen. Lúc đó tôi chỉ nghĩ tới cái chết, nhưng nghĩ lại . Vì tôi ngu nên tôi mới đáng chết. Nhưng con của tôi.. nó đâu có lỗi gì đâu ??
May mắn cho tôi. Tôi gặp mẹ ruột của tôi người đã bỏ tôi từ khi tôi mới tròn 3 tuổi. Và từ đó tôi chỉ có mẹ và gì ruột là chỗ dựa duy nhất. Ngày 29/3 ngày đứa con của tôi ra đời. Lúc đó chỉ có mẹ ruột và gì tôi ở bên cạnh chạy lên chạy xuống chăm tôi. Ngoài nhà bố với mẹ kế của tôi không một lời hỏi han. Còn bắt tôi phải bỏ đứa bé đi thì mới nhận lại tôi. Nhưng một người làm mẹ đâu có làm được điều đó. Tôi thương con.tôi rất hận người đã bỏ mẹ con tôi và ông bà ngoại của con tôi. Nó chỉ mới chào đời thôi mà. nó đâu có tội. Tôi quyết giữ lại và nhờ gì ruột tôi đứng ra làm bố mẹ của con tôi.
Đời đâu ai biết được chữ ngờ chính gì ruột tôi bắt tôi phải nói cho gì nuôi luôn thì mới đối xử giống như con ruột không thì chỉ đối xử như cháu. Vậy con với cháu nó khác nhau sao ??? Vì tôi không tiền, không có khả năng làm giấy khai sinh cho bé nên tôi phải để con tôi ở với gì luôn. Gọi gì là mẹ, tôi còn phải đi làm nuôi bản thân tôi vì trước giờ tôi đi học và được sự viện trợ từ gia đình ngoài nhà tôi. Giờ thì hết rồi. tôi mất tất cả. mất con, mất gia đình. Mặc dù biết là con mình ở với gì mình, nhưng đớn đau làm sao khi nghe người ta kêu con mình bằng con xưng mẹ, và kêu tôi là chị của nó. Nước mắt tôi chảy ngược. Tôi sợ.
Tôi hận chính bản thân mình vì sao không nuôi nổi con mình, để rồi biết nó vẫn ở đó nhưng không được ôm nó ngủ, cho nó uống sữa và thủ thỉ với nó những chuyện vui buồn. Bây giờ tôi thấy chán nản. Tôi không muốn sống nữa vì cuộc sống đối với tôi quá vô vị. Tôi muốn ở bên con tôi và nuôi nó, nhưng vì không làm được giấy tờ cho con nên tôi đành phải đứng xa nhìn người ta làm mẹ của con mình. Tôi bất hạnh quá phải không? Chắc có lẽ ông trời trao con cho mẹ chưa đúng lúc. Đừng hận mẹ nhé con. Cho dù thế nào đi nữa mẹ vẫn sẽ đứng xa theo dõi bước chân của con. Sau này lớn lên nếu có chuyện gì xảy ra. Hãy nhớ vẫn có mẹ ở bên nhé con. Mẹ là người tội tệ vì làm mẹ không giữ được con bên mình. Mẹ xin lỗi con yêu..
Cfsmedonthan