Cuộc sống của em nếu im lặng thì chắc hẳn ai cũng nghỉ là viên mãn. Năm nay em 24 tuổi, em lấy chồng năm 23 tuổi, trong vòng 1 năm em vừa lấy chồng vừa có công việc ổn định và mang thai con trai đầu lòng.
- Anh bỏ mặc tôi khi biết tôi mang thai
- Nếu giữ con lại thì mẹ con em sẽ sống thế nào đây?
- Em thật sự không biết sẽ cố gắng được đến bao giờ…
Bố mẹ chồng em là người rất thương con và dể tính, chưa bao giờ ông bà nói nặng lời với con dâu từ khi em bước chân về nhà chồng. Chắc mọi người nghĩ em hạnh phúc lắm, nhưng không phải, người ta nói không có gì là hoàn hảo . Vậy đấy, người đàn ông của cuộc đời em lại là cái thứ tồi tệ nhất trong những thứ tồi tệ. Sống bên cạnh nó em chưa một ngày cảm thấy an toàn, lúc nào cũng sợ nó nỗi điên bất chợt rồi lấy dao cắt cổ em ( đến bây giờ nghỉ lại em còn thấy rùng mình).
Được sự bảo vệ của ba mẹ em, em đã thoát khỏi nó. Mặc dù thời gian thoát ra khỏi nó, em cũng gian nan lắm.Bị nó tìm rồi đập đánh nè ( mặc dù em đang mang thai 5 tháng). Nó còn mở miệng nói muốn nó có trách nhiệm với con thì đem xét nghiệm ADN về, em chỉ mong thoát khỏi nó thôi chứ cần gì trách nhiệm của nó mà nó nói vậy.
Thời gian trôi qua mau thật, con của em đã được 6 tháng, kháu khỉnh lắm, quan trọng là không giống nó 1 tí nào cả. Cuộc sống của mẹ đơn thân hơi cực nhưng có gia đình và con bên cạnh thì vẫn hạnh phúc. Gieo nhân nào gặp quả đó mọi người ạ, em mới nghe tin trước khi lấy em nó đã có 1 đứa con ở Nha Trang.
Nó không nhận nên con bé đó nuôi con một mình, bây giờ nó đang sống rất thoải mái, lương làm không đủ tắm trong bia rượu và chi cho gái. Em đang tính làm ở đây một thời gian nữa rồi đi làm xa, em không muốn con mình biết ba nó là người như vậy mọi người ạ. Kể lại mọi chuyện với lời nói mạnh mẽ này là kết quả của một sự đau khổ dài, các mẹ nào nuôi con một mình rồi cũng vậy cả thôi, không có ai hạnh phúc mà chọn cách nuôi con một mình cả nên chớ ru mình trong ảo tưởng quá khứ nhé , cố lên các chị em!
Cfsmedonthan