Em năm nay 24 tuổi.. Em mới cưới được 5 tháng, nhưng em bầu hơn 31 tuần rồi. Em theo dõi hội đã lâu, hôm nay em muốn kể cho mọi người nghe câu chuyện của em và xin mọi người cho em ý kiến.
- Làm mẹ đơn thân đã khó, làm mẹ đơn thân mạnh mẽ càng khó hơn!
- Liệu có ai chấp nhận một phụ nữ đã từng tan vỡ
- Khi yêu thương hóa thành thù hận
Em với chồng em quen nhau là do 1 người bạn giới thiệu. Người bạn ấy làm cùng chồng em. Lúc bạn giới thiệu thì nói rất hay rất tốt về chồng. Em thì không phải là người chỉ biết nghe theo lời nhận xét của người khác mà thế này thế nọ.. Em với chồng cũng tìm hiểu nhau một thời gian, rồi nhận lời yêu. Em năm nay tính cả tuổi lấy chồng cũng 25 rồi (em sinh năm 93). Trước em học y nhưng chưa xin được việc, đi làm phòng khám thì bấp bênh, lương thấp, mà thời gian thì không có thời gian rảnh nhiều.
Nghĩ rằng chồng ít bạn bè giao tiếp chắc chồng cũng là người sống nội tâm, biết quan tâm người khác, hiểu chuyện và biết trân trọng các mối quan hệ. Lúc yêu nhau cũng bất đồng rồi chia tay rất nhiều lần, vì bố mẹ chồng nói thẳng là không thích em. Chồng em làm công an, mẹ em ghi sổ xố, em con mồ côi (bố em mất lúc em 9 tuổi), nghề nghiệp không có. Mẹ em cũng không thích chồng em vì vấn đề nghề nghiệp.
Nhưng các bác em nói nhiều, rằng thấy chồng em hiền lành, ít nói, nhìn người thật thà này nọ, em không lấy chồng em thì chẳng lấy được ai. Rồi áp lực tâm lý, mãi không xin được việc, lại để mẹ lo lắng vấn đề chồng con nên em nghe theo lời các bác. Nhưng chồng em thì vẫn đắn đo, kiểu sợ bố mẹ. Nhưng chồng lại đề cập chuyện có con để bố mẹ đồng ý. Em từ trước thì không thích quan điểm ấy tí nào. Rồi cứ ngày này qua ngày khác nhiều người nói với em là thôi, không nên tiếp tục nữa. Mà người nói em nhiều nhất là người trong họ nhà chồng chứ chẳng phải ai. Vì em chơi với 1 bạn cùng tuổi nhưng lại là anh của chồng. Bố mẹ bạn ấy rồi bạn ấy cản em nhiều lắm, nói là tính cách của em cũng không hợp với tính cách của chồng được. Nhưng lúc yêu nhau em lại chẳng thấy như vậy.
Đúng là người ta bảo “không ai mang dùi cui đi hỏi vợ” thật. Giờ lấy chồng về chồng thay đổi cả nghìn độ. Em ngỡ ngàng.. Chồng cứ thủ thỉ là làm thế nào để bố mẹ đồng ý, rồi vẫn muốn em có con để ông bà đồng ý. Lúc em để có thì chồng lại lo lắng không dám nói vời bố mẹ. Trong lúc yêu nhau chồng còn nói dối bố mẹ là 2 đứa thôi nhau rồi, xong cứ lúc nào chồng ở cơ quan về toàn lên nhà em xong chồng ra nhà nghỉ ngủ, nói dối em là về nhà.. Em ốm nghén lên nghén xuống không ăn được gì. Mẹ em thì bảo bỏ, em thì không bao giờ có suy nghĩ ấy, từ trước đã vậy rồi, nên em không chịu, chồng thì cứ nhu nhược. Mẹ em gặng hỏi “bao giờ thì bố mẹ con lên”. chồng trả lời cùn “con không biết” xong lại cắm mặt nghịch điện thoại. Mà đại khái là lúc biết em có, em nghén, thai được hơn 8 tuần rồi chồng vẫn lươn lẹo như vậy.
Rồi ra tết, mẹ em giục, chồng vẫn cứ lần lữa không khẳng định điều gì. Đến lúc quyết định là mồng 6 lên, rồi lại không lên, mồng 7 thì không ai đi m7, mồng 8 định lên xong lại không lên nữa. Trong khi quyết định là mồng 10 đón dâu lấy ngày. Rồi chồng nịnh nọt mẹ em thế nào mà mẹ em phải muối mặt dấu diếm em đi xuống đấy gặp bố mẹ chồng trưa mồng 9. Bố mẹ chồng lấy cớ là, nhà có mỗi con dâu mà hôm trước gọi xuống hỏi gì cũng không nói. Trong khi gọi em xuống thì nói chuyện giọng như chợ búa, hỏi câu nào em trả lời câu đấy, lúc hỏi dồn dập thì em trả lời thế nào. Em con mồ côi nhưng mẹ em không dạy em cãi ngang lời người lớn như thế. Xong cứ kiểu con nhà bà như thế nên giờ tôi bảo sao nhà bà nghe vậy ý. Trưa mồng 9 mẹ em xuống, sáng mồng 10 nhà họ lên, cả họ lên mặt như đưa đám.
Rồi em ở đấy mấy hôm, hôm đầu thì dọn dẹp đồ đạc bát đĩa, hôm sau thì xúc miệng 1 thau quần áo đầy, quần áo mặc nhà + quần áo đi làm. Ngày sau lại tiếp, ngày sau nữa giặt chăn màn cho nhà chồng, 3 bộ màn khung phải giặt 2 lần xà phòng. Cơm thì hôm nào cũng gần 1h chiều mới được ăn, tối 8 rưỡi mới ăn. Em từ 1 con nghén không ăn được gì trong gần 3 tháng mà lật 1 cái phải làm như siêu nhân, không một ai thương sót. Rồi em về nhà, nằm ngủ mê mệt đã đời. Đến ngày cưới chính, xong từ đây mới là địa ngục. Em vẫn nghén, người thì yếu, nôn cả ngày, không ăn được gì, người lúc nào cũng rét, không có nhiệt. Em mặc áo lông vũ mà thò tay vào trong áo còn không thấy ấm ý. Vậy mà cứ đều đặn 5h hơn em dậy nấu ăn sáng cho cả nhà, trời rét em lúc nào cũng quấn khăn như mấy mẹ vùng cao lụp xụp.
Nhà chồng ăn thì suốt ngày ăn mỳ chũ, nấu với nước không, cho quả cà chua cho có mầu cũng kêu chua. Ăn cơm rang thì rang không với bột canh, không cho trứng (nhà tiết kiệm dù nuôi gà đẻ). Trường kỳ 2 món ấy từ lúc em về làm dâu. Có hôm mua bún chấm ăn thì nhà 1 bà bầu, 1 bà đẻ với bố mẹ chồng mà chắc mua được 1 cân bún. Vừa ăn vừa nhìn nhau. Ăn sáng là vậy, ăn xong em còn đi làm đồng với ông bà, từ 1 đứa không biết làm gì giờ em ra giữa đồng cuốc đất, nhổ cỏ, vạc bờ, đi cấy, nhổ hành. Giờ ăn thì vẫn vậy mà người nấu cơm thì tất nhiên chỉ có mình em. Mọi người đi làm về còn được ngồi nghỉ, em về tới sân là cởi ủng thay dép đi nấu cơm, nấu xong, ăn xong cả nhà lên giường đi ngủ, mình em dọn dẹp rửa bát, lúc em lên giường thì cũng 1 rưỡi 2h kém.
Vậy mà em ngủ tới 2 rưỡi mọi người đã réo dậy, 3h hơn lại ra đồng, 6h em lại về nấu cơm. Em chồng hết cữ ở nhà chỉ ôm con với nói chuyện điện thoại, không giúp em được cái gì. Quần áo em cũng giặt cho cả nhà, mệt cũng không dám kêu chồng. Rồi em mệt quá em không còn sức mà vui vẻ với chồng được nữa thì đến tối chồng đi làm về quay ra chửi mắng em. Em nói em mệt, em tủi thân em khóc em kể là ở nhà em phải làm những việc gì, em thấy quá sức. Chồng chửi em “nhục nhỉ, lấy chồng nhục nhỉ, hối hận không” mặt cứ câng câng hất hàm rồi nói, xong cứ chì chiết em như vậy, rồi lại “tại ai thế, tại ai mà bố mẹ làm thế” cái gì cũng đổ hết lỗi lên đầu em.
Mới cưới mà cuối tuần chồng về em bảo chồng là lên nhà để em chơi, chồng bảo “lên làm gì”. Thế theo mọi người nghĩ vợ chồng mới cưới lên nhà mẹ vợ chơi để làm gì. Có hôm chồng ở nhà cả ngày, em với mẹ chồng đi làm đồng cả ngày, chồng chẳng giúp gì. Tối mẹ đẻ em gọi hỏi chồng có về không mà không thấy lên chơi, hàng xóm người ta cứ hỏi, con nhà người ta cơ quan về nghỉ lên chơi hết. Em nói dối là chồng mới về lúc chiều thôi, nhà hay ăn cơm muộn nên không lên chơi được. Em lấy chồng mẹ em không thích, lúc em quyết định giữ con còn cưới hay không thì em cũng không thay đổi, đến ngày quyết định cưới mẹ em nói như từ e. Em nghĩ em chỉ còn chồng là chỗ dựa duy nhất. Mà lấy về xong chồng đối xử với em như kẻ thù.
Cưới gần 1 tháng chồng lôi em về nhà để chửi bới, kể lể như em là con điệu vậy, không biết làm gì còn già mồm kể lể như con điên khiến chồng ức chế, làm mệt cũng kêu rồi khóc lóc. Em nói mấy câu thì chồng tát em luôn trước mặt mẹ em. Cưới nhau gần 3 tháng chồng tát em 5 cái, cái nào cũng kịch bản như trên, lôi em lên nhà mẹ đẻ, chửi bới trước mặt mẹ em, rồi còn nói kiểu “mẹ nhìn nó xem, cái loại nó loại nọ” rồi nói em là con điên, con thần kinh. Chồng hành động như chưa bao giờ có suy nghĩ là em đang mang bầu. Lấy về thì phải làm việc, mệt không được kêu, ăn không đúng vị cũng không được kêu, mình chửa là việc của mình, thế giới này không phải 1 mình mình chửa. Dạo ấy em như bị trầm cảm, mẹ đẻ thì không dám nói chuyện vì cứ thở dài nói nửa chừng bà đã “đấy là do mày lựa chọn” rồi chồng chửi bới, chì chiết mỗi đêm.
Em nghén không ăn được gì, ngày đi làm mà gần như tối nào chồng cũng bắt em quan hệ 2-3 lần, mà toàn bắt em nằm trên, em thấy nhục nhã lắm. Rồi chồng xúc phạm gia đình em, xúc phạm em, xúc phạm các mối quan hệ bạn bè của em. Đến đăng cái stt lên fb cũng bị chồng nói. Em bầu bì chồng còn cấm em được nói chuyện những người mà biết cả 2 đứa không thì sợ người ta bảo cưới chạy chửa, chồng sĩ diện hão. Em nói chuyện với ông bà, ông bà bênh chồng nói chuyện không có gì, chẳng làm sao dù em nói là chồng xúc phạm nhà em.. Mà chồng em nói nghe quá đáng và vô lý lắm, như chí phèo ý. Rồi em nói chuyện với bố mẹ chồng không được em xin phép về ngoại vì em cũng không còn sức mà ở đấy đi làm nữa. Lúc em xin đi thì ông bà kể xấu em này nọ ngày trước mặt em rể, rồi nói em đi thì dễ về thì khó, đi không ai giữ. Nói tất cả là tại em, không ai ép em cưới, thích thì ông bà cưới cho. Tất cả đều quy ra lỗi tại em..
Giờ em về đây 3 tháng rồi, em cũng không muốn con không có bố, em lên đây em vui vẻ với chồng mỗi khi chồng về, coi như không có chuyện gì nữa nhưng chồng như kiểu nhẫn nhịn ủ mưu. Đến hôm qua thì không nhịn được nữa, chắc ông bà nói gì. Lại quay ra kịch bản cũ, nói em không ra gì rồi bảo lỗi tại em nên tất cả mới thành ra như bây giờ, bố mẹ phát ốm vì con dâu, xấu hổ với hàng xóm. Trong khi em đi em xin phép đi chứ có phải em cãi, chửi nhau xong em đùng đùng bỏ về không nói gì đâu. Em về trên này người ta cũng nói linh tinh đầy nhưng em bảo “cháu yếu, bố mẹ cháu cho cháu lên đây chơi cho vui, bao giờ đẻ cháu về” chứ em có đi bôi tro trát trấu đâu. Bây giờ chồng cứ đổ lỗi cho em xong còn nói, cô nhìn lại cái mặt cô xem, tôi thương người nhưng tôi thương nhầm người rồi, người như cô không đáng.
Thế là chồng thương hại em chửa ra nên cưới đấy ạ. Chứ nếu chồng thương em thì chồng đã hiểu cho em, chồng làm gì cũng nghĩ cho em rồi. À, em ức chế quá cũng là vì bữa ăn dưới nhà chồng nữa, em ở nhà với ông bà ngày nào cũng thịt nạc rang hành (ông bà mua cả cân rưỡi để tủ lạnh ăn dần) + rau lang không thì rau bắp cải (nấu đủ các món chế biến được), vậy thôi, có hôm mua được thêm cái đậu, hôm đổi cá rán, rồi cá kho trường kỳ ăn cả tuần. Chỉ 1 món mặn + 1 rau. Chế độ ăn với bà bầu đấy ạ, em ở nhà nhưng làm gì có thời gian mà đi mua đồ muốn ăn, mà muốn ăn cũng không có tiền, chồng không đưa tiền cho em. Bây giờ cái gì chồng cũng đổ hết lỗi tại em, mẹ đẻ em thì chán nhà chồng em từ ngày bà phải lén lút xuống đấy. Bà bảo bà không có loại thông gia như thế. Cách nhà em có 8km mà cứ khệnh khạng. Rồi chồng đối xử với em như vậy nữa nên bà càng chán.
Dạo đầu em cũng đòi ly hôn, bà cũng đồng ý nhưng sau lại khuyên em vì con dù bà không thích chồng em. Em nghe bà, nhưng 3 tháng trôi qua chồng vẫn không thay đổi. Chồng lúc nào cũng khiến em có suy nghĩ, vì em chửa ra nên chồng mới cưới, cưới về rồi thì làm trâu làm chó để trả ơn nhà chồng. Giờ mẹ đẻ em chán quá rồi, bà bảo em làm đơn. Bà đủ sức nuôi em với con, bà cũng không sợ điều tiếng vì bà bảo miễn con em có bố danh chính ngôn thuận không phải em chửa hoang là được, không ở được với nhau thì bỏ, thế thôi..
Chồng em hơn em 2 tuổi nhưng khệnh khạng lắm, lên nhà em chẳng biết làm gì, đi 40km về thì giục đi tắm, kêu mệt, phải nghỉ ngơi, nhưng nghỉ ngơi là ngồi chơi đế chế không thì nghịch điện thoại, để 1 lúc giục thì vẫn kêu mệt cứ nằm dài ra. Nhà em không ai dám nói gì. Mẹ em cũng chẳng nói. Giờ em ở đây chồng cứ lên đây mẹ em chán lắm rồi. Em cũng chán lắm, em cũng nghĩ em đã là con mồ côi rồi nên em hiểu không có bố cuộc sống sẽ như thế nào. Nhưng chồng em chắc không thay đổi được nữa, chồng không tôn trọng em thì còn ai tôn trọng em nữa. Bố mẹ chồng thì không thích ngay từ đầu rồi. Chuyện kể thì dài lắm nhưng cả họ nhà em ngỡ ngàng vì chồng em lắm rồi. Theo mọi người em nên làm đơn không?