HÀNH TRÌNH ĐI SINH CON 7/12/2015
Hôm nay mẹ đã bình phục hoàn toàn vết mổ. Mẹ sẽ kể lại hành trình ngày con chào đời. Cái ngày mẹ sẽ không bao giờ quên.
- Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ yêu con
- Chúng ta đâu có cô đơn, mạnh mẽ lên các mẹ
- Mẹ mong con mạnh mẽ đi qua chông gai cuộc đời
Sáng 7h00 như thường lệ mẹ dậy vệ sinh tất cả. Và vì hôm nay cũng là ngày dự sinh nên mẹ chuẩn bị tinh thần cũng như hành lý để lên thành phố.
9h00 mẹ đi tắm, gội đầu .
10h10 bà và mẹ ra đón xe tấn tài. 7 xe chạy qua dừng lại nhưng thấy mẹ bụng bầu lại đồ đạc vậy là họ nổ máy thẳng tiến chẳng cho mẹ lên..
12h35 cũng đón được một cái xe may quá họ cho mẹ ngồi ghế đầu xe chạy thẳng đến đa khoa. Tới bệnh viện cũng là giờ làm việc . Mẹ đi làm thủ tục khám theo bệnh viện. Sau đó bác sĩ phán môt câu xanh rền” chưa đẻ về khi nào đau đẻ thì lên”. Ối mẹ nghĩ biết bao giờ đau. Hôm nay ngày dự sinh rồi mà.. suy nghĩ một hồi bà ngoại con nói” thôi về rồi đau lên con à. Với mẹ cũng thấy chân chưa phù, bụng chưa xuống “. Thôi thì mẹ cũng đành chịu ngậm ngùi đi về nhưng mẹ vẫn lo.không lẽ bắt bác sĩ cho nhập viện.
Rồi mẹ gọi cho chú bảo, nói chú ra chở đồ qua nhà chú gửi để mẹ về thị trấn khi nào đau thì mẹ lên đẻ rồi chú mang ra. Sắp xếp xong ra đến cổng may quá đúng lúc có xe thế là lên xe thẳng đường về nhà. Trên đường về mẹ gọi cho gì nguyệt nói gì mua nước dừa về với đồ ăn tại mẹ rất đói
16H mẹ có mặt ở nhà. Về tới nơi mẹ ăn hết 6 cặp bánh lá. 5 cuốn bánh xèo. Uống hết một quả dừa. No nê mẹ lên giường nằm ngủ vì đã quá mệt. Trong lúc thiu thiu mẹ giật mình vì mẹ đang dần ướt hết ng và cái đệm. Mẹ đứng dậy “mẹ ơi” bà ngoại con chạy vào và mẹ thì cứ đứng trong khi nước thì cứ chảy ra. Mẹ nói với bà hay con mệt quá tè dầm nhỉ?. Rồi mẹ đi tắm thay đồ sach lại đi ngủ tiếp chưa được 2 phút mẹ vào nhà vệ sinh rồi mẹ thấy có máu lúc này bà con nói ” vỡ ối rồi ” ai nấy cuống lên taxi quần áo và đa khoa thẳng tiến, lên đến nơi bác sĩ cho mẹ đi siêu âm trong tình trạng ướt như con chuột cầm kết quả xuống câu nói ” mổ gấp hết sạch nước ối rôi” lúc đó mẹ chẳng nghĩ gì chỉ biết rằng phải mổ thôi.
Trước khi mổ bác sĩ cho mẹ vào phòng sinh để chuyển đi. Bước vào phòng sinh 4 người đang nằm hai chân rạng ra. Hai tay ghì chặt. Bác sĩ thì liên mồm hít vào thở ra. Cố lên, giỏi lắm. Còn 4 bà mẹ kia thì vừa khóc vừa rặn. Có người thì hét. Mặt người nào người nấy tím hết lại nước mắt thì cứ đua nhau mà chảy. Rồi tiếng em bé khóc. Mẹ cảm thấy ai cũng thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc sau tiếng khóc đó. Nhưng mẹ sợ đến nỗi từng bước đi của mẹ cứ thế run lên ngày càng mạnh . Đó là cảm giác sợ đau vì mẹ sợ kim và dao lắm. Đang sợ chưa hết giọng bác sĩ vang lên trong mẹ . ” em Ánh cởi hết quần áo ra rồi nằm lên đi ” chắc lúc đó mẹ trông ngu lắm. Mẹ cởi ra không sót một miếng vải rồi nằm xuống .
20h00 họ đẩy mẹ ra phòng mổ. Một mình mẹ một phòng mẹ cứ nằm đó chờ rồi nhìn cái đồng hồ.
20h30 có một bác sĩ nam đi vào dang hai tay mẹ ra cột vào hai thanh gỗ. Mẹ nghĩ ” mổ đau lắm hay sao mà cột tay mình thế này. Cột thế này chắc để mẹ không giãy đây. Cột xong anh ta cho mẹ thở ô xi. Tiêm bình truyền . Rồi kéo hết cái miếng vải trên người mẹ ra. Mẹ sợ lắm mà chẳng giám nói câu nào vì người ta là bác sĩ mà. Họ tiêm thuốc vào lưng mẹ. Mẹ bắt đầu cảm thấy tưng ngón chân mẹ tê lại rồi chẳng có cảm giác gì kể cả khi bác sĩ cấu mẹ một cái. Khi đó mọi cảm giác của mẹ chỉ là phần ngực và tay.
Rồi bác sĩ mổ cho mẹ cũng vào, mẹ chẳng biết họ đã rạch bụng mẹ ra như trong youtube mà mẹ vẫn xem chưa. Mẹ tò mò cố nhỏm đầu dậy nhìn mà không được cho đến khi họ ấn bụng mẹ thật mạnh mẹ không thở được và bắt đầu há hốc cái miệng ngáp thở như con gà ngáp. Lúc đó bác sĩ nói ” trời thằng bé thì nhỏ có chút tẹo và dây rốn thì quấn 3 vòng đen ngòm thế nay” kèm theo đó là tiếng khóc của con. Rồi mẹ cũng bật khóc theo. Mẹ khóc như một đứa trẻ. Khóc vì con mẹ đã sinh ra. Khóc vì bác sĩ nói con nhỏ nên mẹ khóc. Toàn bộ cơ thể mẹ run lên vì lạnh. Sau khi vết mổ được khâu họ chuyển mẹ vào phòng sưởi. Mẹ tưởng gặp đc con rồi chứ vậy mà chưa. Họ bảo hai tiếng mới đc ra.
23h mẹ mới được về với con. Trong suốt thời gian đó mẹ không chợp mắt mà chỉ nhìn cái đồng hồ. 22h55 mẹ nói bác sĩ ơi cho em về phòng đi em khỏe rồi. Vậy là bác sĩ chuyển mẹ về phòng với con. Lúc nhìn thấy con mẹ vui lắm vì con mẹ khỏe mạnh bình thường. Cả đêm đó mẹ thức và cứ nhìn con. Một phần vì đau mà không ngủ được. Một phần mẹ sợ nhắm mắt lại ngủ quên sáng mai tỉnh dậy không thấy con đâu. Vậy đó con trai của mẹ. Mẹ sinh con ra như vậy đó.
Không có gì đặc biệt nhưng với mẹ 7/12/2015 là một ngày hạnh phúc nhất là ngày đầu tiên mẹ và con nhìn thấy nhau. Vì vậy con trai mẹ hãy nhớ con phải thật khỏe mạnh để đi cùng mẹ trên đoạn đường phía trước nhé.
MẸ YÊU CON.
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng