Thực sự em không thể nói được với ai nên em phải lên đây. Mọi người có thể chửi bới em nhưng em vẫn muốn nói ra cho nhẹ lòng.
- Mẹ anh và cả anh đều từ chối sinh linh bé bỏng
- Cho em sức mạnh để em làm mẹ đơn thân
- Trải lòng người phụ nữ tái hôn sau 12 năm ly hôn
Em không được hạnh phúc như bạn bè của mình, em cảm thấy vợ không có yêu thương em nhìu, mẹ hay chửi bới coi em như vô hình. Nên mỗi lần em ở nhà em đều im lặng, còn nhìu thứ xung quanh làm em mệt mỏi nên em rất ít cười. Em có cười thì đôi mắt em cũng buồn. Em quyết định đi làm xa nhà, em gặp anh, anh làm em cười em không còn buồn nữa. Em nghĩ sẽ sống trọn đời bên anh nhưng anh đã có gia đình rồi, em cũng biết được chị vợ anh là người tốt. Em tránh xa anh em quyết định bỏ anh đi nhưng em đã mang thai được 5 tuần rồi.
Anh ra sức níu kéo em ở lại nhưng em không thể ở bên anh được nữa, anh cũng yêu vợ nhưng em biết anh cũng yêu em. Em quyết định ở lại gần anh thêm 2 tuần nữa vì anh cũng là ba của đứa bé trong bụng em. 2 tuần đó anh sẽ chăm sóc em coi như là anh đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Em nói dối là muốn vào Nam tìm việc tốt hơn với mức lương cao hơn. Em dự định vào Nam em sẽ ở mái ấm và tìm việc làm đến ngày sinh con. Âm thầm sinh con ra và nuôi nó.
Nhưng em về nhà thì mẹ em biết được bắt phải bỏ con. Nhưng làm mẹ ai lại có thể giết con mình được, mẹ em nói sinh con ra sẽ nhục nhã cho cả vợ, con em sinh ra thì mẹ sẽ chết chứ không chịu nhục. Con em vốn rất yếu thời gian này em bị stress đủ thể loại vì vợ. Vì anh lúc này vợ anh biết chuyện đã tìm ra số điện thoại của em buông ra nhìu lời cay đắng em không chịu nổi em đã bị xảy thai. Trái tim em dường như nát rồi, em vốn đã không vui vẻ gì mà giờ bị ba mẹ không coi ra gì. Mất con em chỉ muốn chết. Bạn bè không hiểu chuyện cũng xa lánh chỉ trỏ, những người cùng chỗ làm cũng biết được coi thường em. Nhưng dù sao em vẫn còn nợ ba me nợ đời chưa trả.
Em còn phải sống, em nên hận nên oán không? Hạnh phúc và tình yêu nó xa xỉ lắm phải không ạ?
Liệu có cái gọi là hạnh phúc?
Cfsmedonthan