Tôi lấy chồng được 10 năm. Hạnh phúc mà bao nhiêu người ghen tỵ. Bỗng một ngày anh cãi nhau với bố tôi. Và bỏ đi. Sau 1 thời gian anh bắt mẹ con tôi phải về quê.
- Nhẹ người khi được ly hôn
- Nhẹ người khi được ly hôn
- Đâu là thiên đường, đâu là địa ngục của hôn nhân ?
Sinh 2 công chúa lớn rồi. Tôi vỡ kế hoạch lần 3 lại một công chúa nữa. Cứ ngỡ hạnh phúc sẽ ngập tràn.Trong thời gian tôi bầu bé út và ở nhà chồng. Là phụ nữ vốn đã nhạy cảm. Lại bầu bí càng nhạy cảm hơn. Tôi cảm nhận được sự thay đổi khác thường của chồng. Không phải vì anh không thích con gái. Mà vì bỗng anh nghe lời mẹ một cách vô lý. Bà nói gì anh cũng tin và nghe lời. Tôi nghe phong phanh em gái chồng bảo mẹ muốn anh chấm dứt với chị và giới thiệu cho anh một cô gái ở Đài Loan mới về. Dường như tôi đoán được trước sự việc. Tôi chấp nhận như một lẽ dĩ nhiên.
Rồi 1 ngày trước mặt mọi người anh tuyên bố mẹ anh là người quan trọng nhất. Không ai so sánh được. Tôi không cần chồng tôi coi tôi là người quan trọng. Nhưng 3 con tôi thì sao đây? Sống ở quê đã thiếu đủ đường giờ ba chúng lại không hề quan tâm chúng. Đến con cá tôi bảo anh mua cho các con ăn, mà mẹ chồng tôi cũng bảo ” có thịt ăn là tốt rồi”. Anh cũng nghe lời và mặc kệ các con. Sau 1 tuần suy nghĩ và đắn đo. Tôi quyết định trở con về ngoại khi đang bầu ở tháng thứ 5. Không một lời nói thêm với chồng. Đang bầu bí mà tôi sút 6 kg. Gầy xanh và rất yếu. Về ngoại mẹ tôi sót ruột. Đưa tôi đi khám. Bác sĩ nói con tôi có hiện tượng đầu to.
Lo lắng, mệt mỏi, tôi và mẹ một lần nữa lại đi khám tại viện sản trung ương. Rất may bác sĩ nói không sao, tại ăn uống thiếu chất. Thai nhi bị suy dinh dưỡng. Bác sĩ cho thuốc và hướng dẫn ăn uống . Đến ngày sinh mẹ tôi bắt chồng tôi phải về chăm. Anh đồng ý. Nhưng những ngày trên viện tôi càng nhận được sự thay đổi của chồng. Anh vẫn bắt mẹ con tôi phải về quê. Tôi không phải người phụ nữ giỏi giang, đa tài. Nhưng tôi lại mạnh mẽ quyết định không về. Sống bên một người chồng, người cha không cần đến mình và các con tôi không tha thiết. Lại thêm mẹ chồng tôi một người phụ nữ giả tạo. Bà đi nói với họ hàng tôi là loại người đã không biết kiếm tiền lại không biết cả tiêu. Hàng ngày giả vờ ốm đau. Kêu la với chồng tôi không ăn được. ( một bữa bà ăn 4 bát cơm, sáng kêu nhịn ăn đi làm nhưng xuống bếp mút trộm trứng đến 2 quả). Tôi không biết chuyện, sau này nghe con gái lớn kể lại. Tôi hơi sốc.
Rồi cũng đến ngày ấy anh nghe mẹ, mà không hề thương các con anh đưa đơn ly hôn. Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và ký cho anh .
Giờ một mình tôi nuôi ba công chúa nhỏ. Khó khăn chồng chất. Nhưng cú nhìn các con cười là mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến với tôi vậy là hạnh phúc lắm .
Đường đời còn dài và chông gai nhưng tôi tin vì con tôi vượt được qua hết.
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng