Hôm nay phải đem chuyện của mình lên đây thật sự tôi không muốn. Tôi cũng đã đọc bài của nhiều bạn và tôi cũng đã có bình luận họ nông cạn quá, không nên đem chuyện của mình phơi bày ra như vậy, nhưng thật sự gặp phải hoàn cảnh này tôi không có ai để tâm sự, để nghe tôi hết. Cũng phần nhiều là do tôi quá dại dột, tin người.
- Là phụ nữ đừng quá phụ thuộc vào đàn ông
- Mẹ con em lựa chọn bước ra khỏi cuộc sống của anh
- Anh gieo cho tôi bao nỗi đau rồi buông 2 từ xin lỗi thôi ư?
Chuyện cách đây 6 năm rồi, tôi là gái miền Bắc, xuống Hà Nội học đại học. Năm tôi học năm thứ 3 thì trong một lần đi cùng bạn cà phê tôi gặp anh (bố của con tôi bây giờ). Anh là người cùng quê với tôi, gần nhà tôi. Năm đó tôi cũng còn khá trẻ và anh thì hơn tôi 12 tuổi. Anh vào Sài Gòn lập nghiệp từ năm còn 16 tuổi. Năm đó Anh cũng 34 tuổi, một người sống ở Sài Gòn và một người sống ở Hà Nội nên chúng tôi nhìn khá là chênh lệch nhau, có thể nói là một trời một vực.
Ban đầu tôi cũng chỉ là đi cà phê, thấy anh giới thiệu cùng quê thì chỉ nghĩ đơn giản anh em đồng hương ngồi nói chuyện. Khi đó tôi mới 21 tuổi, cũng khá là xinh xắn, nên mẫu người già nua cũ kỹ như anh không thể hợp với tôi. Anh không kể gì về gia đình mình mà chỉ nói là có bố mẹ ở gần nhà tôi, có bạn gái làm giáo viên. Tôi nghĩ anh đã nói thẳng như vậy chắc là đàng hoàng không có ý tán tỉnh gì nên càng bớt khoảng cách với anh hơn. Nhưng thực chất anh đánh lạc hướng sự cảnh giác của tôi, để tôi không đề phòng rồi thoải mái cởi mở với anh hơn.
Trong những lần anh rủ cà phê nói chuyện, tôi gần như không quan tâm nhiều đến chuyện riêng của anh ta. Những lúc tôi gặp chuyện buồn anh ta lại xuất hiện, nói chuyện, an ủi rồi nghe tôi kể chuyện cả đêm qua điện thoại, cứ vậy vài tháng sau chúng tôi yêu nhau. Tôi rất tin tưởng anh ta. Anh ta nói gì tôi cũng tin.
Rồi anh ta về nhà tôi chơi, bố mẹ tôi không thích vì tuổi tác quá xa. Hơn nữa gia đình tôi dù là nông dân nhưng sống theo kiểu phong kiến, không cần con rể làm gì kiếm được nhiều tiền mà chỉ cần con rể làm nhà nước, con gái cũng vậy, không muốn chúng tôi phải lam lũ, bươn chải. Bố mẹ muốn chúng tôi có cuộc sống an nhàn chứ không muốn vất vả như bố mẹ tôi.
Tôi bất chấp lờ đi, vẫn cứ yêu nhau. Cho đến 3 năm sau chúng tôi cũng chỉ vẫn chỉ yêu, chưa xác định gì cho tương lai cả. Tôi cũng nghĩ là mình còn trẻ có thể quen vài năm rồi lại chia tay như lẽ bình thường. Sau năm đó anh ta quay trở lại Sài Gòn, lúc này tôi vẫn ở lại Hà Nội đi học và liên lạc qua điện thoại cũng thường xuyên. Vì khoảng cách xa xôi đã lâu nên tình cảm cũng không còn như trước. Tôi cũng bắt đầu nhạt dần, cũng tính đến chuyện lấy chồng để ổn định cuộc sống.
Về phần anh ta, tôi cũng biết có yêu rất nhiều người. Thế nhưng đúng là số trời, khi tôi quyết định đi lấy chồng thì anh ta lại quằn quại với tình cảm và kỷ niệm của chúng tôi. Thật ra, tôi cũng yêu anh, thấy anh không ăn không ngủ phải nằm viện vì tôi thì tôi lại không chịu được. Tôi đã làm một việc để đến bây giờ tôi vẫn hối hận. Lúc đó tôi đã chuẩn bị về ra mắt gia đình chồng mới để chọn ngày lành trong một tháng tới. Sau những bức ảnh anh ta chụp, có nước mắt, khóc lóc đang nằm trên giường bệnh thì tôi đã quyết định vác ba lô lên và bỏ vào với anh ta, mặc cho chồng sắp cưới và mọi người trong gia đình tìm kiếm.
Lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là tôi yêu anh ta. Chúng tôi yêu nhau thì không thể rời xa nhau được và cứ nghĩ rằng trong khoảnh khắc sắp mất nhau thì chúng tôi mới biết giá trị của nhau, ấy vậy mà đời không như mơ các bạn ạ. Ngay sau khi tôi bỏ vào Sài Gòn với anh ta một thời gian, đợi mọi chuyện ở nhà lắng xuống rồi tôi quay về. Trong thời gian đó, thì anh ta đã gặp và yêu một đứa con gái làm ở tiệm cắt tóc gội đầu.
Tôi về Hà Nội dự là trả nợ môn, hoàn thành nốt bảo vệ tốt nghiệp rồi vào đó cùng anh ta. Thế rồi cũng bẵng đi một năm, tôi biết chuyện anh ta và cô gái đó nhưng tôi vẫn bỏ qua mọi chuyện vì nghĩ mình ở xa có thể chỉ là chơi bời một thời gian. Đến khi đã tròn 5 năm yêu nhau, tôi đã quyết định vào Sài Gòn. Tôi dự định sẽ phụ giúp anh ta công việc văn phòng nhưng rồi tôi không vào Sài Gòn mà lại chuyển đến Phú Quốc sống và làm việc. Tôi vẫn âm thầm biết họ ở với nhau rồi nhưng cũng chỉ nói vài câu rồi thôi.
Sau 1 tháng vào Phú Quốc cùng anh ta, tôi đã có bầu. Tôi không muốn làm cái chuyện thất đức, hơn nữa tôi lúc này cũng 27 tuổi rồi nên chúng tôi quyết định sinh nó ra. Tôi và anh ta bàn là sinh ra đủ cứng cáp rồi về thưa chuyện với bố mẹ. Từ lúc tôi có bầu, nhẽ ra là chúng tôi đã chín chắn hơn trong cuộc sống, cần nghiêm túc hơn để lo cho con cái. Nhưng ngược lại, anh ta và con hồ ly đó vẫn qua lại, còn đăng ảnh thách thức tôi. Tôi vẫn nhịn nhục sống vì thật sự cũng không đủ bản lĩnh để thoát ra, vì giờ tôi vẫn dấu cha mẹ ở quê, dấu tất cả bạn bè. Anh ta ở Phú Quốc với tôi được nửa tháng thì về Sài Gòn với con hồ ly đó.
Tôi ở lại một mình làm việc kiếm tiền tự chăm sóc cho đứa bé trong bụng. Do tôi nghén quá tôi bị hao ký rất trầm trọng. Tháng thứ 5 tôi mệt mỏi không thể đi làm được do công việc của tôi chỉ có một mình tôi làm nên đi lại rất nhiều. Tôi về Sài Gòn, lúc này trong tôi là tấn bi kịch. Tôi cũng phải nuôi cả đứa con trong bụng nên không dành dụm được nhiều tiền. Về Sài Gòn thuê nhà rồi mua sắm đồ đạc làm tôi cạn kiệt tiền. Bắt đầu sống cuộc đời ăn bám từ đây.
Tôi về Sài Gòn, anh ta cũng không ở cùng tôi mà nói là con còn nhỏ không thể để con ở một mình được. Nhưng mà là lừa hết, anh ta đến ở với con hồ ly đó. Tôi thì thật sự thương anh ta nên cũng rất thương con anh ta, cứ nói đến con là tôi lúc nào cũng ưu tiên hàng đầu. Thế mà anh ta lợi dụng sự tin tưởng đó, ngày ngày vẫn đến ở với con hồ ly đó.
Con hồ ly đó được đà nhắn tin chửi thách thức tôi. Lúc này tôi cũng vào tháng cuối rồi, nhẽ ra anh ta phải ở bên cạnh tôi, ấy vậy mà… Thật sự nếu không có con, tôi đã đến giết chúng nó rồi bỏ đi. Lúc tôi chưa có con hoặc đang ở xa thì tôi chấp nhận, nhưng tôi về với anh ta cùng lo lắng công việc, con tôi sinh cho anh ta mà anh ta lại làm như thế với con tôi.
Anh ta khen con bồ anh ta hiền, nói là ai cũng khen nó hiền hết. Tôi không thấy vậy đâu. Biết tôi và anh quen nhau bao nhiêu năm và vẫn đang yêu nhau thì nó xen vào, nó biết tôi, tự động kết bạn zalo rồi Facebook với tôi, tôi thì cũng chẳng để ý đâu, vì lúc đó tin tưởng anh ta lắm, tin là anh ta gặp tôi là hết nghĩ đến chuyện vớ vẩn. Rồi một ngày bắt gặp hình ảnh anh ta và cô ả ôm nhau đăng trên zalo, tôi hỏi anh ta nói chỉ là gái chơi bời, tôi bỏ qua
Thế nhưng ả không tha, lâu lâu lại chụp ảnh đăng lên thách thức tôi, thật sự tôi nghĩ đàn ông tính nó như vậy rồi, không chơi với nó thì cũng với con khác nên tôi không muốn nói chuyện với nó. Vậy mà tôi có bầu nó lại nhắn tin chửi tôi nữa. Tôi đã nhịn cho qua chuyện để tâm lý tốt còn sinh con. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hàng ngày hàng đêm nó kiếm chuyện nhắn tin chửi tôi, vào tưởng facebook nhắn chửi nữa.
Tưởng mọi chuyện dừng ở đó, giờ chúng nó công khai ở với nhau trong khi con tôi còn 1 tháng nữa là chào đời. Chắc ai đọc xong cũng chửi tôi ngu, tôi dốt, tôi nhận. Đúng là tôi ngu tôi mới phải sống như vầy. Tôi chỉ muốn thiên hạ biết cái mặt thật của chúng nó. Tôi chống mắt lên xem chúng nó sống hạnh phúc như thế nào. Tôi, dù có đi ăn mày tôi cũng phải lo cho con tôi chứ không để con tôi mang dòng họ của kẻ khốn nạn như vậy được.
Và giờ, ước giá như, giá như ngày đó tôi không vào đây để rồi có nhà mà không thể về, nhớ bố nhớ mẹ mà không thể về. Mong đừng ai như tôi, đừng mù quáng tin vào tình yêu như tôi. Không phải là ông trời không cho tôi cơ hội mà là tự tôi tước đi nó. Hãy trân trọng thứ gần với mình nhất đừng mơ mộng ở đâu xa xôi các bạn nhé!
cfs: hongdt.dt@gmail.com