Hà Nội lại trở lạnh vào thu. Mình có một chút tâm tư gửi tới những người mẹ đơn thân. Mẹ đơn thân à, các mẹ giỏi lắm, kiên cường lắm và mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
- Liệu tôi nên tin anh thêm lần nữa hay không
- Tôi nên cưới chồng hay làm mẹ đơn thân???
- Làm mẹ tuổi đôi mươi
Nếu như những người bình thường đau ốm, họ vượt qua được ốm đau cũng một phần nhờ tình yêu thương gia đình còn các mẹ đơn thân, một mình một bóng mang thai, sinh con rồi nuôi con. Nuôi con, nó khổ lắm. Mang thai nặng nhọc ốm nghén. Sinh con ra thì phải tự chăm con từ lúc mới sinh ở trong bệnh viện hay lúc con đau, con ốm con đói ai chăm? Là các mẹ, hiếm có ai có được sự giúp đỡ của người thân khi mang tiếng không chồng mà chửa.
Đã dừng lại ở đó đâu ngày ngày còn phải mang tiếng dèm pha từ những người cơ mồm thì giỏi còn cơ não thì yếu. Nỗi khổ đó, nói không ai thấu hết cái đau đớn ấy được. Có những lúc các mẹ chỉ muốn chết khi mình chẳng còn gì. Nhưng không, các mẹ mạnh mẽ lắm. Các mẹ kiên cường và nghị lực lắm.
Vì sinh linh bé nhỏ trong bụng các mẹ sẵn sàng bước ra khỏi tăm tối, sẵn sàng hi sinh chịu khổ. Các mẹ sẵn sàng chịu gièm pha hay lời chủi mắng của người đời để sinh con, để cứu lấy cái sinh linh bé nhỏ đáng thương ấy, để làm tròn bổn phận cao quý, mang lại sự sống cho đứa bé bị cha ruồng bỏ.
Sinh con ra là cả một vấn đề cho các mẹ. Bởi mẹ phải từ bỏ tuổi xuân, gia đình và cả một con đường sự nghiệp còn dở dang phía trước. Vậy mới nói, Mẹ đơn thân họ quá tuyệt. Tuyệt hơn những gì ta nghĩ. Các mẹ ạ. Em biết các mẹ khó khăn lắm. Đau đớn lắm. Nhưng đứng lên đi các mẹ ạ. Sau cơn mưa trời sẽ sáng. Trời chả phụ lòng ai đâu các mẹ ạ. Cố lên nhé các mẹ.
Confession!