Tôi ước có một lần ai đó nói với tôi “Em mệt chưa? Em đừng cố nữa có được không? Em thả lỏng và hãy khóc đi… hãy nói “em bất ổn”…có được không?”
- Hạnh phúc nhất khi con cười
- Đổ vỡ một lần thì đã sao, tôi tin hạnh phúc vẫn chờ tôi phía trước
- Tâm thư ” Dặn con ” cuối cùng của người mẹ đơn thân sắp rời xa cõi trần
Từ một ” công chúa ” tôi phút chốc thành lọ lem……….
Tôi có một gia đình hoàn hảo, Có ba có mẹ và rất hạnh phúc. Cho đến khi điều ấy ập tới thì mọi thứ đổ vỡ, không còn gia đình ấm áp, cũng không còn tiếng cười nữa …! Thay vào đó sự im ắng đến lặng và chết người …
Tối bắt đầu tập dần với lời chửi bới,nguyền rủa cũng như những cái nhìn không thiện cảm của mọi người dành cho tôi, gia đình tôi và họ hàng tôi..
Tôi thu mình lại, sống trong nốt trầm chứ không cao bổng như trước đây. Nếu nói nơi đâu bình yên thì đó là nơi tôi được thả bay theo nhạc, theo beat và theo những ngón tay đàn của tôi. Điều khiến tôi đau lòng nhất đó chính là giọt nước mắt của ba tôi. Ông thấy tôi, quẹt nhẹ mí mắt, ông cười và bảo : ” KHÔNG SAO ĐÂU CON” … Giọt nước mắt bất lực của người đàn ông là đây phải không? Mẹ tôi suy sụp đến chén cơm không muốn đụng vào. Mẹ khóc… em gái tôi khóc. Riêng tôi lại không khóc. Tôi không cho phép tôi gục ngã và yếu đuối. Biến cố quá lớn khiến tôi nhận ra gia đình tôi.. thật sự là gia đình hạnh phúc nhất …
Cũng ngay chính lúc này, cái lúc tôi cần anh bên cạnh tôi – người tôi yêu… thì anh cũng rời xa tôi… Một mình tôi chống chọi với sự bỏ rơi của từng người.
Tôi ngước lên trần nhà.. ” à, không sao cả, không sao đâu” . Tôi cứ biện minh rằng là do tôi không tốt chứ không phải vì anh hết yêu. Và rồi thời gian cũng trả lời khi trước mắt tôi là cảnh tượng anh và người cũ hạnh phúc với nhau. Còn gì đau đớn hơn người hết mực yêu thương lại có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy. Tôi nghe đâu đó có câu nói là: “khi em cần anh nhất- anh bỏ mặc em- vậy anh là loại gì? “. Tôi lại một lần nữa im lặng và đạp lên mọi thứ. Tôi mạnh mẽ đến mức không để 1 giọt nước mắt nào lăn ra dù một chút ít, dù cho tôi có nhói đến như thế nào.
Tôi nhớ mãi anh nói với tôi: “em có tư cách để nói chuyện với anh sao? ĐẮNG. CHUA. XÓT…! Tôi và anh đã có với nhau một đứa con, khi nhắc đến bố nó đâu làm lòng tôi chua xót. Ôm con ra đi trong sự đau đớn tận cùng, nỗi đau của một người phụ nữ gầy gò vì bị suy nhược cơ thể, trầm cảm sau sinh mấy ai thấm. Để giờ đây đứa con lớn lên không có bố, không gia đình bên nội. Nhiều khi tự hỏi sao con người có thể đối với nhau như vậy. Nhẫn tâm. Ngày tết những đứa trẻ khác có bố bế đi chơi, có gia đình bên nội yêu thương bao bọc, thì con tôi lại không, nó chỉ nhận yêu thương từ một phía là mẹ và mọi người bên ngoại. Chỉ muốn nói với con rằng mẹ đã cố gắng hết sức mình có thể. Xin lỗi con yêu.
Mãi cho đến hôm nay, khi tôi còn ngồi đây và viết lên đây.. tôi chỉ muốn trải lòng để thanh thản.. để tôi có động lực mà bước tiếp. Tôi không biết bạn là ai. Bạn cũng vậy. Nhưng chúng ta cùng đang sống. TÔI CẦN BẠN – một người có thể sẽ chẳng giúp được điều gì .. nhưng tôi cần bạn lắng nghe tôi!!! …
Tôi cô đơn – mệt mỏi – lúc này tôi thật sự mệt mỏi .
cfsmedonthan!