Em, cô gái ở thành phố, làm việc trong môi trường nhà nước. Anh, chàng trai đến từ vùng quê nghèo, làm công việc không ổn định. Mỗi người đều có những mối quan hệ riêng, những công việc riêng mà tưởng chừng chẳng bao giờ có thể gặp được nhau. Tình cờ cơ quan em có tổ chức chuyến du lịch, anh lại là người được gọi đi vào phút cuối, là hướng dẫn viên cho đoàn em vì công ty anh thiếu người. Cái duyên cái số cứ thế vận vào con người.
- Hạnh phúc bên chồng bên con chỉ là giấc mơ
- Em thật sự tuyệt vọng với cuộc hôn nhân này rồi!
- Em đã sai, sai ngay từ lúc đầu quyết định lấy anh ta
Sau chuyến đi ấy, chúng em có những lần gặp gỡ riêng, đi chơi, xem phim và dần dần trở thành những người quan trọng bên đời nhau. Em đã đưa anh về ra mắt gia đình em. Nhưng vì gia đình anh xa, thu xếp mãi vẫn chưa về được. Rồi thì chuyện gì đến cũng đến, chúng em vượt quá giới hạn. Em thông báo tin, anh mừng lắm, báo về cho gia đình. Bố anh gặp bố em nhưng mẹ anh thì không đồng ý. Mẹ anh, chị anh và cả những người trong gia đình anh không chấp nhận em. Họ tìm đến em, nói những lời mà chính bản thân em lúc đó và cả bây giờ chưa một lần dám tưởng tượng, chỉ trách bản thân mình đã khờ dại.
Gia đình anh bảo em bỏ thai hoặc sau này dẫn cháu về thôi chứ không cưới vì mẹ anh mê tín. Chị anh thì một mực nói bỏ thai nếu không cuộc sống của tụi em sẽ chẳng ra sao. Gia đình em cũng sốc khi biết chuyện, cũng một mực muốn em bỏ thai. Ngày đó em chưa đủ suy nghĩ, chưa đủ tỉnh táo, có lần uống nước dừa, ăn mực, toàn những thứ kiêng kị cho bà bầu, làm thật nhiều việc nặng. Rồi một hôm em té, cảm giác lo sợ, hoang mang trong lòng trỗi lên rất nhiều. Em đi khám, bác sĩ nói không sao, lúc ấy mới chợt thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu biết thương con nhiều hơn, biết để ý hơn nhưng vẫn chẳng thể nói chuyện cùng con vì cứ sờ bụng nước mắt lại chảy dài.
Quả thật cuộc sống của tụi em như lời chị anh nói, không yên ấm. Gia đình anh tìm đến em, nói rất nhiều thứ, đòi hỏi rất nhiều thứ, mà chắc chỉ có ở thời xưa người ta mới nghĩ ra những chuyện như vậy. Tiễn họ về lòng em buồn như cắt, suy nghĩ ngay lúc đó chỉ là “làm ơn đừng bắt con mình”. Những ngày sau đó, là liên tục những cuộc điện thoại, những ý tưởng mà bản thân họ vẽ ra.
Em không muốn nói đến những gì họ sẽ trải qua hoặc giả sẽ trải qua như em bây giờ. Nhưng giá như họ 1 lần đặt mình vào vị trí của em, có lẽ họ sẽ hiểu. Một đứa như em không mẹ từ bé, thà có một người mẹ cố gắng vì con nhưng không chu toàn còn hơn thấy con cần mình mà bỏ rơi nó. Cuộc đời còn dài, em sẽ chờ xem những gì phía trước, hiện tại bây giờ mẹ con em sẽ vui vẻ. Hàng ngày cu cậu đạp trong bụng, cử động là đủ vui rồi, có thêm chút động lực để sống cũng là điều tốt đúng không ạ.
Cfs: hoaithuong240892@gmail.com