Vào hội được 1 thời gian hầu như chỉ đọc bài và để có thêm nghị lực. Hôm nay mình không ngủ được nên lại trải lòng với các mẹ. Chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng, vì những gì mình trải qua không phải ai mình cũng tâm sự được. Mình vẫn đang có chồng đàng hoàng. Lấy chồng 4 năm nhưng mất 3 năm chạy chữa hiếm muộn, mãi năm thứ 4 mới có được 1 bé gái.
- Gia đình hai bên đều bắt em bỏ con em phải làm sao
- Nếu giữ con lại thì mẹ con em sẽ sống thế nào đây?
- Cô ấy đau thì anh xót, còn mẹ con mình đau thì anh hả hê
Đến giờ là 14 tháng rồi mình làm công chức nhà nước, có tí liên quan đến pháp luật, còn chồng thì làm ở 1 ngân hàng có tiếng. Trước đây chồng mình làm ở bộ phận kiếm ra tiền thì cũng gọi là có điều kiện, tuy nhiên từ năm 2013 thì chồng mình bị đá bật khỏi vị trí đó và sau đó chỉ làm ở bộ phận kỹ thuật nên thu nhập cũng tính theo hệ số thôi.
Tuy chồng mình là người kiếm ra tiền nhưng ngoài số tiền đưa để chi tiêu sinh hoạt cho gia đình thì chồng mình không đưa tiền cho mình . Cần mua gì nếu hợp lý thì sẽ mua, còn không thì không . Mình không được ý kiến gì cũng như không phải thích là được.hồi đó vì chuyện con cái khó khăn,mình không để tâm lắm chuyện chi tiêu vì có lúc mình đã nghĩ nếu không sinh được thì chia tay. Cho nên cũng không so đo chuyện tiền nhưng làm gì. Cũng bởi 1 phần khi đó mình cũng không có nhu cầu nhiều, và lương mình vẫn đủ lo cho bản thân.
Sau 3 năm chạy chữa mất tầm gần 200tr thì mình có em bé.sau đó là cả quá trình mang thai vất vả, mình phải nghỉ làm sớm vì cơ thể yếu, bù lại mình lại sinh dễ nên đẻ thường được và rất nhanh chứ không bị đau lâu như các mẹ khác . Cũng lúc mình có bầu thì chồng mình theo bạn ra ngoài làm ăn, bỏ ngân hàng . Cả gia đình khuyên can hết lời nhưng tính cố chấp nhất quyết không nghe nên cả nhà đành chịu. Việc làm ăn với bạn nếu như đều đều thì cũng có tiền nhưng sau 1,5 năm thì đứt gánh và mọi thứ trở về con số 0. Nói thêm là chồng mình có tật rượu chè,đi làm ngân hàng hay đi tiếp khách thì gần như tối nào cũng đi. Ăn cơm với vợ chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Sau khi nghỉ việc làm ngoài rồi thất bại các kiểu thì chồng mình càng lún sâu vào rượu, thỉnh thoảng điên quá vợ chồng cãi nhau rồi choảng nhau luôn. Chồng mình rất to khoẻ, sau các cuộc choảng nhau đó mình là người đau nhiều nhưng ấm ức thì vẫn cứ choảng thôi. Mình nín nhịn nhiều,ấm ức nhiều,suy nghĩ nhiều đến mức đã tính chuyện ly dị rồi.nhưng sau lại cố, 1 phần vì thương con còn nhỏ, 1 phần vì nếu ra riêng mình chẳng có gì trong tay. Con thì nhỏ , mình cũng cố chờ con lớn hơn chút đi lớp được rồi nếu có ra mới ra. Lúc đó mẹ con co kéo còn sống được.thời gian gần đây có 1 số người đến đòi nợ chồng mình thì mình mới biết hoá ra chồng mình đang vay 900tr tín chấp và lâu nay không trả lãi.
Mình sốc lắm vì không ngờ lại vay nhiều thế và đã làm gì với số tiền đó rồi. Hỏi không trả lời, bảo trả thì không trả. Bây giờ người ta gọi điện hàng ngày. Vài ngày người ta tìm mình 1 lần để đòi nợ. Đã nhiều việc phải nghĩ giờ lại thêm việc này.mình thực sự stress. Chồng mình thấy có người đòi nợ thì lượn đi chơi mỗi nơi vài ngày đến nửa tháng, ghé về thăm con vài ngày lại đi. Anh ta vẫn còn tiền nên cứ ăn chơi tiêu và không nghĩ gì đến gia đình, vợ con cả. Mình bây giờ thật sự bế tắc. Nói thật nếu anh ta không rượu chè,tỉnh táo thì rất tốt với con , tuy không chiều vợ nhưng cũng không đến nỗi tráo trở. Nhưng gần như cuộc sống của anh ta là chìm trong rượu, ngoài ra khoản nợ kia nhất định trốn.dù mình phân tích rất nhiều chuyện trốn nợ như thế ảnh hưởng đến tương lại của con,công việc của vợ. Rồi không thể cứ trốn tránh và bị đòi nợ mãi được. Nhưng anh ta không nghe và còn chửi mình rất khó nghe.
Mình tổn thương rất nhiều.mình không kể công sức ở đây nhưng thực sự để nín nhịn được mà sống với anh ta đến tận bây giờ mình cũng cố gắng lắm rồi. Không hiểu sao mình cứ cảm thấy cái mốc ly dị nó đang rất gần rồi dù mình thực sự không muốn. Nhưng sức chịu đựng gần như cạn kiệt,đến mức không còn muốn nói,không còn muốn nghĩ, muốn buông xuôi. Mình rất bế tắc vì cảm thấy mình muốn cố gắng mà không được,và thực sự không muốn đi theo con đường ly dị.
Tuy nhiên bây giờ chắc mình cố không nổi nữa. Mình chắc phải quyết thôi. Mình đã đề cập chuyện ly dị với anh ta nhiều lần,cũng nhiều lần trong cơn say anh ta cũng bảo nếu không chịu được thì đi. Nghĩa là nếu không ở được thì ra đường ngay lập tức. Hôm nay anh ta lại đi uống,12h đêm về gây sự với mấy người đi đường, còn đánh nhau chảy máu mồm nữa. Mình đã phải xin lỗi người ta dù chẳng phải lỗi của mình, rồi lại dìu anh ta vào nhà. Rồi lại nghe anh ta lảm nhảm chuyện không ở được thì đi. Ngày mai mình sẽ đi mua đơn ly dị. Mình đã rất cố gắng, nhưng không được nữa rồi.
Cfsmedonthan