Nhiều lúc em tự hỏi mình đã thực sự sự mạnh mẽ chưa? Vì đã có lúc em yếu đuối đến phát hờn các mẹ ah. Em mang thai 9 tháng 10 ngày mà không ai biết. Em đã rất cố gắng để không bị lộ cái bụng bầu.
Ngày biết được em có thai em thực sự rất hoang mang và lo sợ.
- Con là thiên thần cứu rỗi cuộc đời của mẹ
- Dù bị ép bỏ con nhưng em cương quyết đã giữ lại thiên thần của mình
- Tương lai rộng mở cho mẹ đơn thân lạc quan
Vì e biết rõ bố đứa bé sẽ không nhận mẹ con em. Dù biết vậy nhưng em vẫn nt nói cho anh biết rằng em đã có thai, và thế là anh lại lấy lí do sức khỏe của em ra nói, anh biết rõ hoàn cảnh của em, nắm rõ điểm yếu của em mà nhắm vào làm mình càng hoang mang và đau khổ. Anh nói em hãy bỏ đứa bé đi, phần vì cả hai không thể đến với nhau, anh không đủ can đảm để thuyết phục bố mẹ anh. Và sức khỏe em yếu làm sao mà đẻ và chăm sóc con được, em lại không có công việc ổn định, anh thì lương thấp làm sao lo được…. Bao nhiêu là lí do anh đưa ra để thuyết phục em đi phá thai. Lúc đó em đã đau khổ thế nào giờ em chẳng dám nghĩ lại. Thế rồi em rời xa anh và về nhà với bố mẹ, mọi người không hề hay biết gì, vẫn hân hoan chào đón em, yêu thương và lo lắng cho em mỗi người (ba mẹ cưng em nhất) như vậy càng khiến em buồn tủi hơn.
Em phải nói với ba mẹ sao đây? Rồi mọi người sẽ nghĩ sao đây? Thiên hạ sẽ cười vào mặt ba mẹ em rằng có đứa con hư hỏng, không chồng mà mang thai. Suy nghĩ đó rằng xé em mỗi ngày. Em không nhắn tin, cũng chẳng gọi điện cho anh nữa. Và anh cũng vậy, có lẽ em biến mất vậy anh vui lắm vì đã chút đi được gánh nặng chăng? Phải được gần tháng mới gọi điện hỏi, em phá thai chưa? Con chết chưa?…em trả lời em bị sảy rồi vì sức khỏe em yếu nên không giữ được. Anh nói vậy là ổn rồi, con chết mà anh ta nói với ổn đó các mẹ ạ. Em cười chua chát, nước mắt lăn dài, cổ họng em nghẹn cứng không nói được lời nào. Em biết làm sao đây?
Và thế là từ giây phút đó em quyết định con đường em đi sẽ vắng bóng anh, em sẽ mang thai , nuôi con 1 mình, sẽ là mẹ đơn thân, con em sẽ không có bố. Mấy tháng đầu em ngất lên ngất xuống vì nghén, nhưng vẫn nói dối ba mẹ là ốm vì không hợp khí hậu. Lúc mang thai nghén được hơn tháng thì em hết nghén và thèm đủ thứ trên đời, nhưng rồi tiền đâu ra mà mua? Giờ còn ăn bám ba mẹ, tiền mua thuốc không có. Thấm thoát thời trôi qua bụng em ngày một to, em cũng không đủ dũng cảm nói với ba mẹ, em cũng chẳng tâm sự với ai luôn. Thời gian mang thai cũng không đi tiêm, không uống thuốc, không sữa. Nhiều lúc thèm uống sữa, ăn kem cũng chẳng dám bỏ tiền ra mua.
Có lúc em đã nghĩ hay là bỏ đi nhỉ? Con chưa sinh ra đang mang thai mà con mà đã khổ vậy rồi, sinh ra rồi biết làm sao đây? Nghĩ đến con tim lại đau nhói, làm sao em có thể làm được? Con em mà làm sao emcó thể tự giết chết con mình được, con chẳng có tội gì. Và thế là lại cố gắng, em làm đủ thứ việc, bán rau, bán xôi. Nhưng được bao nhiêu đâu. Cuối cùng ngày qua ngày em cũng mang thai được 8 tháng, lúc đó bụng to lắm rồi, nặng nề, nhức mỏi. Em vẫn cố gắng chịu đựng. Em đã tính nói cho ba mẹ biết sự thật rồi, nhưng đột nhiên Bà đột ngột qua đời, quá bất ngờ, quá sốc. Ai nấy trong nhà đều hoang mang, thế là thôi làm sao em nói ra được em đang mang thai khi mọi người đang đau buồn như vậy.
Bà mất được 2 hôm thì em ngã xe máy các mẹ ạ. Ngã lăn mấy vòng, mặt mũi, chân tay sứt sát, bầm tím mà lạ thay bụng em vẫn không hề hấn gì. Em mừng rớt nước mắt vì con không sao, lúc đó còn chẳng biết cảm giác đau là gì vì lo sợ con bị làm sao. Đến tháng thứ 9 em vẫn làm bình thường, nhưng người ngoài bắt đầu nghi ngờ, bàn tán xôn xao em có thai. Nhưng ba mẹ nhất quyết không tin, và nói rằng, em không yêu đương gì với cả từ lúc về nhà có thấy đi chơi với bạn bè gì đâu? Ba mẹ làm nông nên bận rộn lắm, rất ít khi ở nhà. Đi đâu người ta cũng nói hình như em có thai sao trông bụng to thế? Em nói là béo và lờ đi cho qua chuyện, lần nào cũng vậy. Hàng ngày em vẫn cầu mong con em phát triển bình thường, khỏe mạnh. Thấy người ta bầu bí đi tiêm phòng mà tim em đau nhói, tại sao mình không được như người ta, nghĩ thương con đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi.
Lúc nào em cũng mặc quần áo rộng thùng thình, không biết nắng nóng, hay lạnh gì vẫn cố mặc vậy. Được 9 tháng qua một hai ngày em bắt đầu thấy mỏi và nhức toàn thân, đêm về em không ngủ được tẹo nào. Phần vì lo lắng, phần vì đau nhức… đêm nào cũng khóc cả đêm. Có lúc đói cũng chẳng dám ăn vì sợ ba mẹ phát hiện, cả nhà ai cũng bảo em giảm cân đi vì béo quá rồi trông xấu. Càng ngày càng bắt làm nhiều việc để giảm béo. Và cuối cùng cũng đến ngày sinh…trước ngày sinh một hôm e vẫn đi làm vườn, đi vác buồng chuối về bán. Đêm về em bắt đầu thấy đau bụng âm ỉ các mẹ ạ, trời gần sáng thì e bị ra máu. Em sợ lắm, khóc quá trời luôn…ngồi dậy thấy cả nhà vẫn ngủ ngon lành em lại chẳng dám đánh thức. Đến sáng mọi người vẫn đi làm bình thường, đến trưa em không thể chịu nổi nữa. Cơn đau càng lúc càng dữ dội hơn, em đã gọi điện cho mẹ và bảo em đau bụng.
Tới chiều mọi người mới về và em đã nói hết với cả nhà, ai cũng vừa tức giận, vừa thương. Ba mẹ thì khóc quá trời, chị gái thì vừa khóc vừa xông vào đánh em tụi bụi. Cuối cùng cũng quyết định đi bệnh viện. Tới nơi thì em bị vỡ ối, 7h hơn thì em sinh được bé gái bụ bẫm, bé được 3,5kg. Em không tin nổi mình có thể làm được vậy. Đẻ xong em đói kinh khủng, nhưng đến tận hôm sau em mới được ăn. Nhưng làm sao nuốt được khi mọi người vẫn giận em ra mặt?
Được vài hôm sau em ra viện mọi người bắt đầu tra xét em xem bố đứa bé là ai? Em cũng nói thật rằng bố bé không hề biết sự tồn tại của con, nên chị gái em đã lấy hình bé và gửi cho bố bé (gửi qua fb) anh ta mới đầu chối rằng không quen biết em, đến khi chị em dọa rằng sẽ kể hết cho mọi người biết anh ta mới nhận. Nhưng nói là nhận vậy anh ta chẳng một lời hỏi thăm, chẳng bao giờ ngó ngàng tới dù ở cách nhau có 40km….
Em đã trải qua bao nhiêu là khó khăn đau khổ, nhưng trộm vía con em ngoan ngoãn và cũng ít ốm vặt. Sinh xong mà không biết thế nào là ở cữ luôn, 2 ngày sau đã phải tự đi giặt giũ rồi. Ăn uống thì khỏi nói cả tuần mới được một bữa thịt. Còn đâu là rau với trứng ( có lúc trứng chẳng có) 20 tuổi đầu làm mẹ, mẹ đơn thân. Bao nhiêu khó khăn vất vả từ khi mang thai đến tận hôm nay em cũng không biết tại sao mình có thể vượt qua được. Con em cũng đã được 4tháng rồi, còn cái người đàn ông kia anh ta vẫn sống vui vẻ. Giờ em mới biết lúc em bụng mang dạ chửa anh ta vẫn đi cặp kè hết con này đến con khác, tiền anh ta để dành mua hoa, phấn, son cho mấy con bồ của mình . Người đàn ông em từng yêu thương hết mình là như vậy đó các mẹ. Giờ mẹ con em bữa đói bữa no, quần áo cho con cũng chẳng có tiền mà mua, may sữa em vẫn đủ cho con ti, từ khi con sinh chưa phải mua miếng bỉm nào, hộp sữa nào vì em không có tiền.
Đi buôn bán lại thì con còn nhỏ , may ba mẹ chưa đuổi ra khỏi nhà. Vì ở đây là vậy, nơi xa xôi hẻo lánh nên vẫn còn rất cổ hủ các mẹ ạ. Mọi người vẫn nhìn em như người ngoài hành tinh ấy. Đôi khi những ánh mắt khinh bỉ, miệt thị đó làm em rất sợ hãi. Nhưng vì con nên em vẫn phải cố gắng chịu đựng. Đôi khi có những câu hỏi không biết vô tình hay cố ý làm mắt em nhòe đi lúc nào không hay. Giờ em chỉ mong sau này khi con em lớn và đến lúc hiểu chuyện nơi đây sẽ bớt cổ hủ đi, nhìn nhận vấn đề đơn giản hơn…