“Em là một cô gái không cha mẹ, vì họ đã ly hôn nhau và mỗi người đều đã có hạnh phúc riêng, em một mình vất vưởng nơi đất Sài Gòn này. Chính vì ra đời sớm nên vừa tầm 20 suy nghĩ của em về cuộc đời rất già dặn.
- Gửi em- người đàn bà có “quan hệ” với bố của con chị
- Bây giờ em có nên cho anh ta gặp con hay không?
- Ra đi hay ở lại- Tôi nên lựa chọn thế nào cho đúng?
Em gặp anh khi làm việc chung với nhau.
Anh hơn em 8 tuổi và có vợ rồi, họ quen nhau 12 năm, vợ anh sống bên nhà anh từ ngần đó năm, nhưng cưới nhau 1 năm thì vợ anh đòi li dị vì đã có người khác, xung đột, mâu thuẫn, không có tiếng nói chung nhưng anh đã hoãn lại việc li dị với nhau và cả hai sống ly thân.
Một thời gian sau, tưởng chừng như mọi thứ đã nguôi ngoai và chuẩn bị giấy tờ li dị, theo vợ anh nói là coi như giải thoát nợ cho nhau đi, mỗi người có cuộc sống mới. Anh và em vì công việc chung nên thường xuyên gặp, tìm hiểu nhau, tâm sự, em cảm thấy đó giờ chưa có ai đối xử tốt với mình như thế, anh chăm sóc tận tình, đồng cảm, giống nhau cả sở thích, cả thói quen. Cứ như em là bản sao nữ của anh vậy.
Mọi thứ cứ thế tiến triển tốt đẹp, hạnh phúc và bình yên, cả hai chia sẻ với nhau về tương lai, khoảng thời gian sắp tới, dự định sau này. Một chỗ dựa vững chắc.
Sau khi biết em và anh quen nhau, chị trở về, chị nói chuyện với em rằng chị vô sinh, chị chết não 30%, chị một đời chồng, chị không biết 1 2 năm nữa nguời mới có chịu chấp nhận chị không ? Chị không muốn thấy anh ở ngoài vui vẻ hạnh phúc trong khi chị ở đây bất hạnh như vậy, nên bắt anh phải đợi 1 2 năm nữa, nếu người kia bỏ chị thì chị quay về cho anh chăm sóc. Trong thời gian đó chị vẫn cho em quen anh.
Em thì nghĩ đơn giản, thôi bây giờ mình yêu anh rồi, nếu có 1 2 năm nữa mà không đến được với nhau thì cũng không sao, lúc đó mới 22 thôi, tình yêu có thể kiếm lại đươc ! Anh ôm em mà khóc, anh nói chúng ta có duyên không nợ thật rồi, cuộc đời anh phải chịu như vậy muôn đời em à !
Em vẫn bình tĩnh đáp, nếu hai người sau này quay lại với nhau thì hãy nghĩ là vì thương nhau, vì muốn giải quyết xung đột, mâu thuẫn mà quay lại thì em sẽ tôn trọng quyết định của anh, em sẽ ra đi.
Còn nếu cả hai quay lại vì coi nhau như nợ phải trả, ích kỷ cá nhân không muốn đối phương hạnh phúc, cảm thấy quá phụ thuộc, thì đừng quay về.
Chị nói là vẫn cho quen, nhưng chị phá, chị vẫn đá đểu em trên mạng, chị mỉa mai, chửi bới nặng, em vẫn im lặng bình thản. Anh thương em, rất thương em, nhưng anh cảm thấy mắc nợ, cảm thấy bị phá, nên anh và em quyết định không quen để mỗi thứ ổn thỏa, để chị an yên trước, anh mới tính phần anh. Rồi, họ quay lại với nhau. Anh không nói em biết, hôm em nhắn tin hỏi thăm anh, thì chị cầm điện thoại anh nhắn rằng em đang làm phiền anh chị quan hệ với nhau đấy.
Em vừa khinh, vừa thương mình. Chị muốn quay về để chiến thắng em, để giành lấy lại người đàn ông mà chị chửi bới ruồng bỏ, em biết chị chiến thắng mà, vì tất nhiên chị và anh vẫn chưa li dị nhau.
Nhưng trong tình yêu, chiến thắng để làm gì hả chị, chị có muốn quay về để làm anh ấy hạnh phúc, không đau đầu chịu đựng nữa không, chị đừng chửi hay đổ lỗi cho anh vì làm chị bất hạnh không, chị đừng khinh thường anh được không, chị đừng hỗn với cha mẹ anh có được không ?
Em đã không có gia đình yên ấm, nên em rất thương cha mẹ anh, thương cả anh nữa. Nên em rất sợ nhìn thấy một gia đình xung đột, chịu đựng nhau không hồi kết đến tận hơn 12 năm. Em thương anh là vì thế, vì em nhìn thấy cha mẹ mình trong đó. Em thật sự rất sợ, nếu như họ có con.
Mong anh sẽ hạnh phúc và yên ấm, em thấy thế mới có thể yên ổn ra đi được. Đứa con 1 tháng trong bụng em, em đều đủ bản lĩnh để nuôi nó, sẽ không phiền không phá gì cả. Trong chuyện này, em cảm thấy mình có lỗi nhiều thứ lắm, vì cứ như em là tiểu tam vậy, nhưng em không vụ lợi hay phá gì cả, em tôn trọng anh, người đau khổ trong chuyện này không chỉ có em mà cả người mới của chị nữa.
Nhưng em mạnh mẽ lắm, rồi sẽ qua thôi. Em có món quà của anh rồi. Em yêu nó lắm.
Cfsmedonthan