Em sinh năm 95, cuộc đời không biết phải kể như thế nào cho hết, viết mấy cuốn tiểu thuyết thì mới kể hết được nên em chỉ nói lúc em mang thai cục nợ của em.
- Đã làm mẹ đơn thân thì… đừng khóc
- Chọn con đường SingleMom thì bắt buộc ta phải mạnh mẽ kiên cường
- Này anh Nếu anh yêu một bà mẹ đơn thân
Nói cục nợ chỉ là nói yêu thôi chứ thật ra là báu vật của em đó. Khi em biết em có thai, vừa vui vừa buồn. Em tin các mẹ ở đây ai cũng có tâm trạng giống em khi biết mình sắp có con phải không? Khi biết em có con thì anh ta cũng quan tâm, cũng dẫn đi khám thai, các kiểu con đà điểu nhưng được thời gian thì cao chạy xa bay.
Nhà em thì cấm không cho em qua lại với anh ta nên khi biết em có thai thì bắt em bỏ. Nhưng làm sao em giết con em được. Nhà em thì ở Đồng Nai, khi ba mẹ em bắt phá thì em trốn lên Sài gòn làm, ở 1 mình, làm tất cả công việc tay chân, làm từ 4h sáng đến 5h chiều ngày được 120k. Công việc lúc đó em làm phụ quán cơm. Lúc đó thai em được 2 tháng, được cái trời thương nên em khỏe lắm không có biết nghén là gì.
Khi thai được 2 tháng, em gọi điện thoại cho em kêu về đi, gia đình không bao giờ bỏ rơi em (trong lúc em ở Sài Gòn thì ngày nào em cũng nói chuyện với mẹ). Mẹ kêu em về, mọi chuyện có gia đình. Em mừng lắm các mẹ à. Trước 1 tuần em về thì em biết 1 chuyện là anh bạn chị em á, trước chị em có giới thiệu nhưng em không thích.
Anh đó thương em lắm, biết em có thai anh đó vẫn chấp nhận và đòi cưới em. Em cũng vui, ban đầu em có ý rồi nhưng tuần sau em quyết định dọn về nhà thì em suy nghĩ lại. Em cưới như vậy, biết là sẽ được nhiều lợi lắm. Trước thì gia đình không bị mang tiếng con gái chửa hoang nhưng em nghĩ xa hơn, vì sợ sau này chuyện vỡ ra thì người khổ nhất vẫn là con em, tại anh đó dấu ba mẹ anh nên em quyết định không cưới nữa
Lúc này em bị ba mẹ, chị gái em chửi không ra gì, bảo em ngu các kiểu. Em sợ ba mẹ bắt em phá thai nên lúc đó em chỉ biết phải làm sao giữ con lại thôi. Em chạy 1 mạch, cứ cắm đầu mà chạy thôi, không mang đi gì hết ngay cả dép còn không kịp mang thì còn mang được gì nữa. Em chạy qua nhà bạn thì mợ em có nhắn tin cho em về ở với cậu mợ, cậu mợ hứa nếu em không muốn thì không ai ép được em, em mừng lắm.
Khi em bầu được 4 tháng thì lúc đó ba mẹ em cũng nguôi ngoai rồi, chấp nhận em, và từ đó trở đi ba mẹ không bắt em phá thai nữa. Tính em thì không thích ăn bám nên em phụ việc nhà, làm hàng cho nhà. Ba mẹ là dân buôn bán, dậy từ nửa đêm nên em cũng dậy luôn. Em bầu mà em khỏe lắm, em làm từ sáng tới đêm luôn, hết phụ ba mẹ rồi phụ chị gái. Sáng em dậy từ 3h sáng làm tới tận khuya mới được nằm nghỉ.
Con em biết em cực nên ngoan lắm. Thời gian cứ mãi trôi, khi em chuẩn bị được gặp con thì lúc em sanh là ngay dịp tết, nhà em về quê hết đám giỗ ông em, chỉ có em ba ở lại coi. Hôm 30 tết là em cứ ra nước dạng như huyết trắng mà ươt hết quần luôn. Em hỏi thì ba kêu gần sanh nên nó vậy.
Mãi cho đến mùng 3 tết ngủ dậy nó ướt ga giường luôn thì em có ra phòng khám tư thì họ kêu chuẩn bị gần sanh thôi nhưng chưa mở phân nên kêu em về nhà nghỉ ngơi. Rồi mùng 4 tết, sáng ngủ dậy nó còn ra nhiều hơn hôm qua, em thấy không ổn nên em tự chạy xe lên bệnh viện luôn. Ba em đi chúc tết nên em đi mình
Lên tới nơi em làm thủ tục thì người ta kêu em nở được 2 phân rồi, chuẩn bị sinh, kêu chồng vô làm thủ tục. Em kêu em không có chồng mà mặt em tỉnh bơ, kiểu bị chai cảm xúc á. Em làm thủ túc rồi em gọi cho ba em mang đồ lên, em sắp sanh. Phải nói là em dễ sanh lắm, không hề biết đau bụng là gì.
Cô hộ lý nói em nằm nghỉ ngơi đi rồi hỏi em có đau không. Em cười nói không, em nằm chờ hoài không có dấu hiệu gì em xuống cantin mua đồ ăn lấy sức. Ăn xong thì lên phòng khám thì người ta nói em mở được 6 phân rồi mà em không thấy đau. Tầm 2h thì em vào phòng sanh, rặn một phát ra luôn. Em dễ sanh đến mức ai cũng phải nể.
Khi em bầu em nghĩ sanh con ra sẽ bị gia đình em hắt hủi nhưng em nghĩ sai rồi. Ba mẹ em thương con em còn hơn thương em. Cái gì ba mẹ cũng giành hết cho con em. Nhìn ra ngoài xã hội, có nhiều đứa có bố còn không bằng con em. Em vui khi ba mẹ chấp nhận mẹ con em.
Các mẹ ơi, dù cho cuộc sống có khổ như thế nào thì các mẹ cũng có gắng vượt qua nha. Ông trời không tuyệt đường sống của chúng ta đâu.
cfsmedonthan!