Mình và anh yêu nhau được 2 năm. Anh là nhân viên công ty nhà mình còn mình là mẹ đơn thân đã ly hôn. 2 người yêu thương nhau là một thứ tình cảm rất trong sáng, không vụ lợi nhưng bố mẹ 2 bên đều không nhìn nhận chuyện đó một cách khách quan.
Bố mẹ mình nghĩ anh yêu một phự nữ lỡ dở như mình vì mục đích kinh tế, còn bố mẹ anh thì phản đối vì mình là mẹ đơn thân và không muốn mang cái tiếng ham giàu mà bán con vào nhà mình. Mình đã cố gắng hết sức để thuyết phục bố mẹ nhưng anh ngày ngày đối mặt với những lời cấm cản, dựng chuyện rất khó nghe của bố mẹ anh về phía gia đình mình nên dần dần hình thành những vết hằn in đậm trong suy nghĩ của anh ấy là vì mình và gia đình mình mà anh ấy cũng như gia đình anh ấy mất hết danh dự, chịu nhục nhã, ê chề. Nhiều lần anh quá dằn vặt vì những chuyện bố mẹ anh nhồi nhét hàng ngày mà quyết định chia tay với mình nhưng rồi lại vì yêu thương mình mà nén mặc cảm để quay về bên mình.
Cho đến một ngày, anh tâm sự cả mình, anh cho dù rất cố gắng nhưng cũng không thể tiếp tục được nữa. Thần kinh anh vô cùng căng thẳng, anh sợ đến một lúc nào đấy anh ko kiểm soát đc nữa mà làm những chuyện điên khùng gây tổn thương mọi người. Anh tránh mặt mình một tháng cho đến lúc mình chấp nhận mình và anh chỉ là bạn. Mình và anh gặp lại trong đêm giao thừa và những tình cảm dồn nén của 2 người bao lâu nay vỡ oà. Bắt đầu từ đêm đấy, một đứa bé hình thành và bắt đầu lớn lên trong cơ thể mình. Khi mình biết có sự tồn tại của bé con thì con đã 14 tuần vì cơ thể vẫn bình thường cho đến lúc chậm kinh 3 tuần.
Mình nói với anh nhưng anh nhất quyết chối bỏ mẹ con mình. Anh nói khi anh ở lại bên mẹ con mình, anh càng mang thêm sự nhục nhã vì vin vào đứa con để bước chân vào gia đình mình. Chính vì vậy ko bao giờ anh chấp nhận được. Gia đình mình đồng ý để mình ra ở riêng và tự lo liệu cuộc sống, không can thiệp chuyện mình và anh nữa. Nhưng có lẽ vết hằn quá sâu trong suy nghĩ của anh khiến anh ko còn cần chuyện gì nữa. Anh nói anh cần một gia đình đúng nghĩa, 1 ng vợ mà cả 2 bên nội ngoại vui vẻ chấp nhận. Còn đứa con trong bụng mình, vì sợ có tội với con, anh không muốn mình bỏ con. Cần thì anh sẽ nhận con nhưng anh sẽ có gia đình riêng của anh, có những đứa con khác của riêng anh. Mình thật sự đang đứng giữa ngã 3 đường.
Giữ đứa con thì đơn độc nuôi con một mình, ko cha mẹ người thân, cũng phải xa đứa con đã lớn của mình. Đứa bé trong bụng chào đời và lớn lên sẽ ko có bố bên cạnh. Cho dù bố có thừa nhận thì mình cũng không biết con lớn lên sẽ thế nào khi nhìn bố đứa bé vui vầy bên những đứa trẻ khác và người phụ nữ không phải mẹ của con. Mà bỏ con, tước đi sự sống của một sinh linh 18 tuần tuổi đang phập phồng trong cơ thể mình người mẹ nào đủ can đảm sống để hít thở mỗi ngày? Mình bế tắc, tự nhốt mình trong phòng 24/24, không thể ăn uống hay ngủ được gì. Mình thật sự cần một lời khuyên.
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng