4 năm một chặng đường, những lúc mệt mỏi hãy nhìn vào đôi mắt ấy. 4 năm trước mình bước ra khỏi cái địa ngục trần gian ấy, ôm theo 2 con gái nhỏ cộng thêm gần 300tr tiền nợ cô ,dì, chú ,bác bên ngoại vì cái tội áo gấm đi đêm.
- Sau này, con có trách mẹ khi không cho con mái nhà trọn vẹn?
- Mẹ chấp nhận hết thảy chỉ để thấy nụ cười của con
- Em vẫn còn thương anh nhiều lắm, nhớ đến anh, em đau lòng
Cứ một mình đi vay về làm ăn bên nhà chồng, khi bỏ nó chẳng giấy tờ chứng cứ gì cả. Mình còn nhớ ngày đó ai cũng quay lưng với mình, bàn tán, xì xào, tâm trạng lúc đó thực sự không muốn sống một chút nào hết. Vì vậy mình rất đồng cảm với các mom trẻ tuổi trong group chúng mình. Nhưng các mom ơi, trời không phụ lòng người đâu ạ.
Chúng ta là người tạo nên sự sống của con cái, thì chúng ta phải là người quyết định cho con cái một cuộc đời tươi đẹp. Thay vì ủ rũ u sầu chúng ta hãy mỉm cười chấp nhận với số phận rằng “đó chẳng may chúng ta gặp phải thằng chồng khốn nạn”.
Mình nói chấp nhận ở đây không có nghĩa là tiếp tục chôn vùi cuộc đời mình với nó. Chúng ta chỉ nên chấp nhận duyên phận của chúng ta với gia đình nó nói chung và nó nói riêng đến đây là kết thúc, và đừng để nó làm ảnh hưởng đến cuộc đời chúng ta thêm bất cứ lần nào nữa
Hãy mỉm cười với tất cả thử thách, làm không được lần này thì làm lại. Nhưng nhớ rằng tuyệt đối không được vội vàng tin bất cứ điều gì, chỉ nên tin bản thân mình thôi ạ. Chúc các mom có động lực để chăm sóc con yêu của mình.
cfsmedonthan!