Chúng tôi quen nhau được 2 năm rưỡi thì kết hôn. Cuộc sống hôn nhân thì cũng giống như bao người, có ngọt ngào, có đắng cay có tủi hờn có. Anh ấy rất thương tôi, tôi cảm nhận được điều đó bởi cách anh quan tâm tôi từng ngày.
- Sâu thẳm trong tôi mong con có được mái ấm đủ đầy
- Ở lại hay ra đi để con được yên ổn
- Bây giờ tôi có hối hận cũng đã muộn màng
Rồi tôi có thai, anh ấy càng thương tôi hơn nữa nhưng chỉ anh ấy thôi còn mẹ chồng tôi thì bà ít quan tâm tới tôi lắm. 1 bữa ăn ngon để tôi bồi bổ cho cháu bà cũng không có. Bà ít nói chuyện hay hỏi han tôi là có mệt không hay, có thường khám thai, thai có khỏe mạnh hay không cũng chưa từng có.
Sau những ngày tháng vất vả mang thai thì con tôi cũng ra đời. Lúc nhìn con, niềm hạnh phúc không thể nói nên lời. Tôi thương con vô cùng. Tôi ở nhà chỉ giữ con chứ việc nhà thì không làm được nhiều. Cho tới khi con tôi được 20 tháng thì chuyện bắt đầu xảy ra. Tôi bị trộm vàng, đó là số vàng lúc cưới nhà chồng cho và 1 số là của tôi làm mà có lúc trước.
Nói thật khi phát hiện mất tôi quá hoảng sợ và rất buồn nhưng còn buồn và đau lòng khi chính chồng tôi nghi ngờ tôi lấy, rồi hàng xóm cũng nói tôi lấy. Mấy nay tôi ở dưới nhà chồng, ngoài thì họ nói họ tin tôi không lấy nhưng hành động của họ giống như là đề phòng tôi lắm vậy.
Giờ tôi sống với chồng nhưng anh cứ nghi ngờ, nhiều lúc muốn la thì la muốn nói gì thì nói . Giờ tôi cảm thấy mình như tội phạm trong mắt mọi người vậy. Xin hãy cho tôi lời khuyên là có nên tiếp tục với chồng hay không. Tôi chỉ sợ, nếu tôi buông thì con tôi là người chịu khổ thôi .
Confession!