Câu chuyện của tôi bắt đầu được kể có lẽ nên tính từ giữa năm 2012. Khi đó, mẹ tôi đang điều trị căn bệnh ung thư vú giai đoạn 3 ở viện K Tân Triều. Tôi đã hành trình cùng mẹ được 3 năm rồi.
- Càng đi qua tổn thương, đàn bà càng mạnh mẽ
- Đã đến lúc em lựa chọn con đường của riêng em
- Mẹ đơn thân- Hãy cười lên cho cuộc sống tươi trẻ
Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi có đi làm nhưng rồi để tập trung chăm sóc mẹ, tôi đã nghỉ làm đưa mẹ tôi đi đi về về giữa những đợt truyền hóa chất, xạ trị. 5 năm đi viện với không biết bao nhiêu lần đi ra viện rồi lại vào viện, cuối cùng mẹ tôi cũng ra đi vào mùa thu năm 2014.
Sau khi mẹ tôi mất, tôi và bố tôi xảy ra mâu thuẫn lớn. Hàng ngày, hết giờ làm, tôi đi chơi, tụ tập bạn bè, có ăn cơm ở nhà cũng chỉ là ăn cho xong, tôi cũng không nói chuyện nhiều với bố mình. Cho đến giờ tôi vẫn rất hối hận về quãng thời gian đấy. Đến tháng 08/2014 bố tôi phát hiện bị tiểu đường và ung thư phổi giai đoạn 4.
Do đã chứng kiến vợ mình chiến đấu với căn bệnh ung thư vú như thế nào nên bố tôi nhanh chóng ngã quỵ về tinh thần. Kinh tế gia đình cũng suy sụp theo. Nhanh chóng, sức khỏe bố tôi giảm sút trầm trọng. Thời gian ấy, tôi và chồng tôi đang quen nhau. Chúng tôi nhanh chóng quyết định đám cưới để bố tôi được chứng kiến trước khi ra đi.
Nhưng ông trời thật bất công, không biết chiều lòng người, bố tôi mất trước ngày cưới 9 ngày. Đám cưới bị hủy bỏ, riêng bản thân tôi không có ngày cưới còn gia đình chồng tôi phải đợi sau 49 ngày bố tôi mới được báo hỉ. Tôi thì đón dâu ngay hôm bố tôi yếu quá bệnh viện giả về và ở nhà chồng ngay từ đó. Mâu thuẫn cũng chính từ đây mà ra. Gia đình tôi nghèo, bố mẹ mất sớm, tôi chịu đủ mọi tủi nhục coi thường từ gia đình nhà chồng. 2 lần đuổi tôi ra khỏi nhà cùng vô vàn trận đòn từ người chồng gia trưởng, ích kỉ.
Tôi ôm con ra đi, đi rồi lại thương con lại về. Về xong bị đuổi, lại ra đi. Cho đến thời điểm này, tháng 11/2017, tôi đã nộp đơn ra tòa đề nghị ly hôn với chồng. Tòa án đang thụ lý vụ án và sẽ có quyết định trong thời gian tới. Điều tôi đau đáu nhất là con mình. Cháu mới được 2 tuổi, lại là con trai. Tôi, một người mẹ không có nhà cửa, không có nghề nghiệp ổn định, rõ ràng, không có người ủng hộ, hậu thuẫn liệu có thể tiếp tục nuôi con được không.
Tôi biết có nhiều mẹ bảo tôi là nếu tôi bỏ con là nhẫn tâm, cũng có thể sau bài này tôi sẽ bị các mẹ ném đã giữ dội. Nhưng ai đã trong hoàn cảnh của tôi thì sẽ hiểu tôi phân vân cỡ nào, không có người trông con, phải đi thuê người, ở nhờ nhà anh trai thì còn có chị dâu. Anh chị rất tốt nhưng cũng xác định không ở lâu dài được.
Con tôi lại là con trai, gia đình chồng tôi thì điều kiện khá giả. Liệu rằng tôi có giành được quyền nuôi con khi con được 3 tuổi hay không? Hay là tự giải phóng thân mình để con được đủ đầy? Tôi phân vân lắm, nhiều lúc muốn bỏ hết mà đi nhưng nhìn con, tôi lại không làm được.
Có mẹ nào đã từng ở bước đường cùng như tôi, cho tôi thêm động lực để tiếp tục bước tới không?
Cảm ơn các mẹ đã đọc tâm sự của tôi. Cũng cảm ơn chính bản thân tôi đã đủ dũng khí kể hết câu chuyện của mình.
Cfsmedonthan