Ngay sau khi nghe tin bác sỹ nói : Tôi phải nạo thai vì đứa bé đã chết lưu , tôi như chết lặng ,vậy mà chồng tôi còn thốt lên :“ Lần sau đi khám thì tự đi khám đi , mất time quá tôi còn đi làm” .
- Hạnh phúc của mẹ là em
- Con yêu ơi! Con đừng buồn vì là đứa trẻ không ba
- Đàn bà à! đơn thân thì đã sao, hãy cứ sống thật rạng ngời
Tôi đã quá mệt và đau . Do tôi mơi mổ tim có mấy tháng mà có con , nên Bác Sỹ kiểm tra rất kỹ cho tôi. Tôi bực mình nói chồng tôi về đi : Vậy mà anh ta về thật , tôi đợi đến chiều mới được làm, lúc này bắt đâu biết sợ , vì : Một lần xa bằng 3 lần đẻ , nhiều trường hợp băng huyết . Giờ phải làm sao . Vì khi tôi làm thì Bác Sỹ nói hết giờ không có tiêm thuốc mê nữa , có làm thì làm không thì ngày mai . Nghĩ đến ngày mai lại càng đau lòng hơn , thôi thì lỡ rồi đành chấp nhận ,tôi gọi điện cho đứa bạn thân nhất khóc nức nở . Nó vì thương tôi mà bỏ việc lên tôi , dìu tôi vào phòng nạo .
Cái cảm giác đau đến tột cùng với âm thanh ghê rợn , đau và đau khi nghĩ tới mấtđứa con thật rồi. Sau đó bạn tôi dìu tôi về phòng hồi sức , nó gọi điện chủi chồng tôi và nói chồng tôi có lên đón tôi về không . Lúc này anh ta mới lên đón tôi về , Vì tôi quá đau nên đi lại xa bằng xe máy không được nên phải trú tạm khách sạn .
Tôi gọi điện về thông báo nói tôi đau nên không về được , tiện thể sáng mai tôi về thăm bà nội tôi đang nằm cấp cứu bệnh viện, vì tôi động thai nên không lên với bà được , tôi là người được bà thương nhất trong các cháu . Sau khi nằm thiếp đi được một lúc , me chồng tôi goi : Thế đứa con sao rồi ? Tôi nói : con không giữ được em bé , con mới phải nạo xong .
Bà lập tức chủi : Không giữ được thì thôi , lo về mà đi làm kiếm tiền chứ mày còn ở đó làm gì , mày đi đâu mà không có mồm hả . Tôi bực mình nói : Con đã gọi cho bố rồi , bố không nói gì với mẹ hả . Ngày mai con còn thăm bà nội con , Bà yếu quá rồi mẹ .
Bà nói câu : Tao có nghe bố mày nói gì đâu , uh thôi mày lên mà thăm bà kẻo bà mất đưa về quê lại không về được , nghe mà điên không chịu nổi. Thời gian được mấy tháng , bà lại nhăc lại chuyện thế chừng nào tụi mày định có con lại.
Cái Mến sau 3 năm đi khám và chữa trị một số chố không được nó về quê nó tìm thầy thuốc uống , may thay vợ chồng nó co con . Lúc này bà me chồng bắt tôi đến đó để khám , tôi cũng đi nhưng người uống là chồng tôi ,sau khi uống được 5 ngày tôi phát hiện mình có thai, nhưng đến khi khám thì lại nói tôi có thai được 2 tháng rồi, lúc này cái Mến có bầu 3 tháng .
Không có bầu cũng nói , có bầu cũng nói , Từ khi Mến biết có bầu nó nói chồng nó về nhà mẹ để nó ở luôn. Tôi ở đây với bố me chồng , chồng thì làm xa , rút kinh nghiệm , tôi hay đi ăn ở ngoài rồi mới về ,vì nhà chồng tôi nấu ăn tôi ăn không được “ phải nói là siêu dơ ”. Vì tôi ngén đến tận 5 tháng nên nhìn tôi gầy hơn lúc chưa mang bầu chỉ có bụng to thôi, thế là bị so sánh với Mến , nó ăn nhiều , nhìn nó mập mạp béo úc , mày không chịu ăn thì làm sao con khỏe được.
Nó về đó mẹ nó bồi nổ nó , ngày bào cũng ăn cua . Đúng là khi mang bầu tôi chỉ lên có 9 ky.Trời thương sao tôi và Mến đều là bé trai vì ông bà lúc nào cũng chỉ nói cháu trai , không thì chắc tôi còn bị ghét nữa, Tôi hạn chế ngồi với bà lâu , tôi không muốn phải suy nghĩ nhiều, thai được 7 tháng thì tôi bị động , do tôi đi làm xa và hay kẹt xe , tôi tự đi làm. 7,5 tháng tôi xin nghỉ về nhà mẹ đẻ dưỡng thai , mẹ chồng không cho bắt tôi phải ở lại đẻ ở TP. Tôi cương quyết không chịu , bố tôi từ quê thuê xe đưa tôi về, được 8 tháng 10 ngày tôi sinh , vì tôi không thể giữu bé lâu được .
Cũng là bố mẹ tôi chăm lo , nhà chồng thì từ mẹ chồng đến 2 em chồng về quê Mến thăm nó , còn tôi thi nói đau không đi được ,Trên tôi xa quá , tôi cũng không cần . Chồng tôi lúc ở nhà tôi thì thay đổi hăn , biết quan tâm chút ít , biết lo cho con . Tôi cũng mừng thầm , vì trươc đây chỉ có tôi lo cho anh , mỗi lần anh say tôi phải lao ra đường giữa đem khuya để tìm anh , vì tôi sợ anh say , có chuyện gì sảy ra với anh, kể cả lúc tôi mang bầu được 3 tháng, 2 h sáng tôi vấn đi tìm anh . Anh đi nhậu với bạn rồi đanh bida.
Sau khi đẻ được 5 tháng tôi phải quay về TP để đi làm , tôi phải nhờ đứa cháu giữ con với bà Nội . Trước đây thì so sánh tôi với Mến giờ đến con tôi cũng bị so sánh với con Mến , Nhóc Mến sinh trước tôi 1 tháng và sinh đủ tháng không như tôi thiếu tháng và sinh sau mến 1 tháng .
Vậy mà cứ nói Con Mến biết làm cái này rồi , biết cái kia rồi con tôi chưa biết gì .Tôi mệt mỏi vì sự so sánh. Khi vào đây chồng tôi lại đâu vào đấy , tôi bực nhiều chuyện , đến cho con bú đêm , vì tôi phải thức đem cho con bú , ban ngày đi làm nên tôi khá là mệt mỏi , nhưng chồng tôi không giúp tôi mấy , hoặc có giúp thì cằn nhằn, pha sữa cho con mà không thèm rửa bình chỉ súc nước nóng , mặc cho cái bình sữa đã bú mấy tiếng rồi , rồi những lúc con ốm thì không cho con đi Nhi Đồng khám , nói khám mấy chỗ khác cũng được , vì con tôi có tiểu sử cấp cứu 2 lân bị viêm phổi từ nhỏ . Tôi thấy chán vì không biết anh có thương con không mà như vậy .
Những lúc con ốm tôi thức khuya trong khi anh nằm thẳng cẳng . Nói mẹ anh thì me anh đi nói với mẹ tôi không ra gì , mẹ anh còn nói biết trước tôi vậy là không cưới . Lúc nào bà cũng nói câu : Lấy chồng phải chiều chồng , phải biết tiết kiệm . Trong khi bà không nghĩ , ai phải chiều ai , ai không tiết kiệm .Hiện tại tôi đang ở riêng , vì mẹ tôi vào chăm con cho tôi , đến tết mẹ về . Đây cũng là khoảng time để tôi có thể chăm mẹ được phần nào . Tôi sợ , sợ cái tết này hơn bao giờ hết ,hết tết tôi lại phải chịu cảnh như trước đây . Có lẽ nếu sau này tôi chịu không nổi tôi sẽ chọn con đường làm mẹ đơn thân , thà một mình còn lo đươc cho con , còn hơn cứ phải khổ tâm thế này.
Cfsmedonthan