Em 24 tuổi, yêu người cùng tuổi 5 năm. 2 nhà cách nhau một km. Ngày nhận lời yêu anh là ngày mới vào đại học. 4 năm đại học biết bao nhiêu khó khăn. Còn nhớ những lần ấy. Vì anh chưa bao giờ đòi hỏi điều gì. Những cố gắng ấy. Ngày biết anh nợ quán anh cắm thẻ lấy tiền tiêu. Em tất bật đi làm thêm gom góp tiền cho anh trả nợ. Năm thứ 3 đại học em không còn xin tiền gia đình mà tự làm thêm vừa trả phòng vừa lo cho cuộc sống chỉ vì muốn tự lập muốn những gì mình có là do mình cố gắng làm ra.
Gần 5 năm tình cảm của em thì sâu đậm còn em không biết tình cảm của anh như thế nào. Nhiều lần đã muốn buông bỏ anh để kệ anh- một người chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ tự lập, một người lăng nhăng lần này lần khác, một người nhu nhược không quyết đoán. Thế mà có thể vì thương anh mà em chẳng bỏ anh được. Cũng không biết sao mà yêu anh nhiều thế. Bốn năm xa nhà tự lo cho bản thân tự mua xe tự có tiền tiết kiêm trả nợ cho anh. Còn anh chả có gì cũng chẳng trân trọng gì. Anh cũng không phải người lãng mạn gì, nhớ những ngày em ốm, ngày sinh nhật, ngày lễ em phải tủi thân như thế nào.
Ngày ra trường anh đi làm anh bỏ em vì lúc ý anh kiếm được tiền rồi và anh yêu người khác. Em một mình thấy tủi cho bao nhiêu cố gắng vì anh. Nhưng rồi cũng quen em chẳng nhắn tin, chẳng làm phiền anh. Thế rồi anh ngập ngừng lờ lững biết em vẫn yêu mà không dứt khoát. Em mệt mỏi quá nên em về quê không muốn bất cứ điều gì cả. Chỉ muốn yên tĩnh một thời gian . Anh lại mập mờ yêu thương. Làm em mệt. Tới giờ em có con anh nói bỏ anh không cưới. Chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ bỏ con.
Em làm em chịu. Em bây giờ cũng chỉ muốn làm single mom. Chỉ muốn vì con em. Em cũng chẳng trách anh. Em thấy em bình thản đến lạ đời. Thôi coi như kiếp trước em nợ anh nên giờ em bị đối xử như vậy. Cũng không có gì hối hận vì em đã yêu đã hi sinh rất nhiều không hề lợi dụng anh. Đã có quá nhiều kí ức không vui rồi. Em rồi sẽ làm được thôi
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng