“Bố bọn trẻ à,
Hôm rồi mẹ bảo em, bảo anh đi xem Thầy bảo anh phải lấy 2 vợ, mẹ bảo em và các con phải chấp nhận số phận. Em vừa muốn khóc, vừa muốn cười, mà em không khóc nổi cũng chẳng thể cười.
- Nếu chọn ở lại chắc gì tôi đã cho con mái ấm đủ đầy
- Có nên giữ lại người bố như vậy cho con hay không?
- Mẹ nguyện đổi lấy thanh xuân để có con bên đời
Em muốn hỏi mẹ, nếu mẹ có 1 đứa con gái thay vì 2 thằng con trai, thì chắc mẹ sẽ không nói những câu lạnh lòng với con như vậy đâu. Em muốn hỏi mẹ: sao mẹ và anh không đi xem từ 11 năm trước, không nói với con từ 11 năm trước, đến giờ, 11 năm thanh xuân trôi qua, 2 đứa con đã đi học, thì lại nói với con hai từ SỐ PHẬN?
Nhưng em cảm thấy không còn gì để nói cả. Không muốn nói với anh, cũng chẳng thể nói với mẹ.
Người ta bảo, khi tình yêu hết hạn, thì cái gì cũng có thể là lý do, cái gì cũng có thể trở thành lầm lỗi. Con người ta lúc ấy, thật lạnh lẽo, thật tàn nhẫn, thật vô tình.
Bố bọn trẻ à,
Anh có nhớ lúc còn yêu nhau chúng ta giao hẹn điều gì không? Em chỉ luôn mong anh một điều: đừng bao giờ lừa dối và phản bội em. Chúng ta giao hẹn, khi hết yêu thì phải nói, khi thay lòng thì phải bảo. Vậy mà sau anh quên hết. Anh cứ vô tâm lừa dối em hết lần này đến lần khác.
Tình yêu là cảm xúc, có thể thay đổi, em cũng có những lúc chán ngán anh đến cùng cực, muốn từ bỏ, nhưng anh ạ, có phải không khi yêu nhau thì chỉ là câu chuyện tình cảm giữa hai người, con khi là một gia đình, có hai đứa con rồi, thì chúng ta còn trách nhiệm, còn con, con gia đìnhhai bên, … vậy mà anh lừa dối mẹ con em, lừa dối gia đình như vậy.
Anh biết không, khi vô tình đọc được tin nhắn của anh và người kia, từ Tết dương lịch năm ngoái, em mới biết mình bị anh lừa lâu như thế nào. Anh nhớ không, anh đã từng nói với em bao nhiêu lần câu nói ấy “”Anh yêu em và không muốn xa em””. Và giây phút em đọc được tin nhắn ấy, y hệt như vậy, nhưng là anh gửi cho một người đàn bà khác, tim em đau đớn đến cùng cực. Em không có cách nào kìm nén được nỗi đau ấy.
Hơn 1 năm qua, chúng mình ly thân, trước khi đi anh bảo em: anh mệt mỏi quá, xa nhau một thời gian rồi quay về sống hạnh phúc cả đời không tốt hơn sao. Em ngu ngốc tin anh không chút nghi ngờ. Anh, sao anh có thể nhẫn tâm lừa dối mẹ con em như vậy?
Mãi sau này em mới biết, anh đã phản bội em từ lâu, đã có người khác từ lâu. Từ khi em mới sinh con gái chúng ta được mấy tháng. Mãi sau này em mới biết, những ngày em quay cuồng với hai đứa con, với công việc, xoay sở với nợ nần, em đi làm từ khi con mới 22 ngày tuổi, thì anh đã nhẫn tâm tìm cho mình một tình yêu khác, một người đàn bà khác.
Bố bọn trẻ à, hơn một năm qua, 400 ngày đau khổ, em như phát rồ phát dại, mẹ con em còn chằng biết anh ở đâu trong thành phố này, những ngày con ốm, những đêm dài mong ngóng, những hôm con cấp cứu trong bệnh viện, những đêm con khóc lả vì đòi bố, giờ em mới biết, anh đang chăn ấm đệm êm, vui vẻ hạnh phúc với 1 người đàn bà khác.
Anh bảo em anh bận, anh bảo em anh không có tiền đưa em nuôi con được, có đôi lần, cả hai đứa vào viện, em hỏi anh tiền, anh bảo anh không có, những người ta chỉ cho em, những lúc ấy anh đi nhậu, anh đi du lịch, anh đi chơi với bạn gái, anh chơi đùa với đứa trẻ khác, chăm sóc cho một người đàn bà khác, một gia đình khác. Anh, sao có thể như vậy chứ?
Em luôn tôn trọng mọi tình cảm, nhưng anh ạ, anh vẫn đang là chồng em, đang là bố bọn trẻ mà. Nếu như anh thẳng thắn với em, nếu như anh chia sẻ, bàn bạc với em, hẳn là mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn biết mấy. Em tin anh, em tin bố mẹ, em tin ông ngoại anh nói với em: Con yên tâm, nhà này không bao giờ có chuyện vợ nọ con kia. Mẹ bảo em: nó chỉ giận con thôi, nó không có ai khác, rồi nó sẽ về. Hứa hẹn với em, hứa hẹn với con trai em, anh có biết những ngày đầu tiên con vào lớp 1, con bảo cô giáo là còn ghét gia đình, con ghét bố, con ghét bà nội, vì bố và bà nội nói dối.
Hứa hẹn với em như vậy, động viên em như vậy, đến giờ lại bảo em một câu CHẤP NHẬN SỐ PHẬN. Cuộc đời này, có nhiều chuyện thật nức cười biết bao nhiêu. Anh biết em yếu đuối, cả tin, luôn tin anh tuyệt đối, anh cũng biết em không bao giờ đi đánh ghen, tìm hiểu, nên anh cứ ngang nhiên giẫm đạp lên mẹ con em như vậy. Anh ạ, em thua rồi. Em thua sự tàn nhẫn của anh rồi đấy.
Em vốn muốn hỏi anh, 11 năm thanh xuân cuộc đời em, anh trả em bằng gì đây? Em muốn hỏi người kia của anh, đời này nhiều đàn ông như vậy, sao cứ nhất định chen vào làm gì? Nhưng vốn rằng, những câu hỏi ấy anh hay nó chẳng thể trả lời. Nếu trước khi đến với nhau, anh nhìn lại hai chữ TRÁCH NHIỆM, nếu trước khi đến với người đàn bà khác, anh thẳng thẳn nói chuyện với em, còn người kia, em nhớ ra cô ấy đâu phải duy nhất. Chúng ta đâu phải lần đầu tiên sóng gió vì người thứ ba. Em nhận ra, chúng ta vốn suy nghĩ khác nhau về sự chung thuỷ và những mối quan hệ khác giới.
Nhà nát rồi, em mất chồng rồi, con mất bố rồi, anh đã hài lòng chưa? Hạnh phúc chưa anh? “”Anh yêu em và không muốn xa em”” câu nói của anh ngày xưa khiến em xúc động, giờ thấy châm chọc biết bao nhiêu.
Anh còn bảo không thể xa em và con vì anh còn cho em và con cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc. Nhưng đến lời hứa đưa con đi chơi anh còn chẳng làm được.
Anh nhớ không, Con gái xa anh từ 8 tháng, giờ nó 2,5 tuổi rồi, anh còn chưa bao giờ bế con đi chơi anh ạ. Anh ạ, con người khi thay lòng thật đáng sợ. Đừng nói với em về số phận, nực cười lắm anh ơi. Anh còn nhớ, anh từng nói với em câu này không? “”Vợ yêu của anh, dù cuộc sống có nhiều khó khăn, thử thách, nhưng anh tin, mọi sự cố gắng của em sẽ được đáp đến xứng đánh. Anh yêu em, mãi là vợ yêu của anh nhé””.
Anh ạ, hãy để em và các con giữ lại hình ảnh một người chồng người cha tình cảm, yêu thương và trách nhiệm, người đàn ông hôn em trong bệnh viện khi em sinh con trai đầu lòng cho anh, người đàn ông luôn cằn nhằn khi em hậu đậu nhưng lo lắng cho em mọi điều. Đừng cho em và con nhìn thấy anh của ngày hôm nay nữa, đừng cho em và con thấy anh là người đàn ông tàn nhẫn đã viết giấy từ con, đã vứt bỏ mẹ con em lạnh lùng.
Chào anh, bố bọn trẻ!
Cfsmedonthan