Em năm nay 23, chồng em 27 quen nhau được 3 năm, vì anh đã có một đời vợ và một đứa con nên cuộc sống của anh và em có nhiều khác biệt. Em tránh làm tổn thương anh nhưng ngược lại anh lại luôn làm em rơi nước mắt. Lúc nhận lời yêu anh, biết anh đã có gia đình, em rất buồn và sốc nhưng vì tình yêu anh dành cho em và em cũng yêu anh nên em đã chấp nhận mọi chuyện.
Tuy anh và vợ chưa ra tòa nhưng anh nói đã bỏ nhau được 4 năm và giờ con trai của anh cũng được 4 tuổi. Từ khi chia tay vợ, anh cắt đứt liên lạc. Đó là những gì em biết vì anh đã nói với em. Em luôn suy nghĩ anh đã đứt gánh một lần, chắc giờ anh sẽ biết trân trọng và yêu thương em nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em thôi.
Yêu nhau được 2 tháng thì anh thay đổi tính nết, không còn quan tâm, lo lắng cho em nữa, thậm chí xưng mày tao với em. Em đã nhịn vì thật lòng em rất yêu anh ấy. Mọi thứ tưởng như bình thường trôi qua nhưng khi em biết mình mang thai và nói với anh ấy thì anh nói bỏ đứa bé đi. Em đã khóc rất nhiều, cầu xin anh giữ lại đứa bé và cùng em chăm sóc cho con.
Anh nói nếu em chịu khổ được thì giữ lại đứa bé. Khi đó em không nghĩ được gì nữa, chỉ biết nói nếu anh và em chịu khó làm ăn thì sẽ ổn mà rồi anh cũng đồng ý giữ lại con nhưng anh lại không hề quan tâm và chăm sóc cho em lấy 1 lần. Những lời hỏi thăm cũng không có. Em mang thai nên rất yếu, thường xuyên bị ngất nhưng anh không quan tâm
Rồi gia đình anh cũng biết chuyện, kêu em giữ lại đứa bé và về thưa chuyện người lớn. Em dấu gia đình em cho tới khi bầu 5 tháng. Trong suốt 5 tháng trời em tự lo một mình, 3 tháng đầu ốm nghén không ăn được gì, anh cũng chẳng quan tâm. Nhiều khi chỉ muốn quên đi mọi chuyện và quên đi cuộc sống này nhưng nghĩ tới một sinh linh đang lớn dần lên trong bụng mình, em lại cố gắng vượt qua.
Đến tháng thứ 5, em biết đã biết mấp máy trong bụng, em mới dám nói cho gia đình em biết vì em sợ gia đình không chấp nhận anh nên mãi đến lúc đó mới nói. Gia đình em cũng cắn răng chấp nhận, chịu đựng những lời đàm tiếu của thiên hạ. Bởi vì em theo đạo thiên chúa và anh chưa li dị vợ nên chúng em chưa làm được gì. Cho dù không được mặc váy cô dâu, được hai họ chúc phúc nhưng em vẫn cố gắng vì con và mong một ngày nào đó anh sẽ thay đổi.
Em vẫn ở nhà em, anh ở nhà anh. Từ lúc em có bầu đến giờ cũng 39 tuần rồi, anh chưa hề đưa cho em lấy một đồng ngược lại anh luôn hỏi tiền em để tiêu xài, để đánh đề. Em cũng phải đưa tiền cho anh vì nhà em theo đạo, nếu giờ anh bỏ em thì người ta sẽ cười vào mặt bố mẹ em và em. Anh có như vậy với em, em cũng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong để mọi chuyện qua đi.
Tết vừa rồi, anh kêu em mượn tiền cho anh xài, em không mượn được anh chửi em không ra gì. Qua tết anh đi làm, em mượn 5 triệu cho anh có tiền đi và tiền ăn. Anh nói anh đi sẽ gửi tiền về cho mẹ con, thế nhưng từ lúc anh đi làm đến giờ, 1 xu anh cũng chưa gửi về. Em muốn sắp sửa đồ cho con, nói với anh thì anh kêu em hoang phí, đã không có tiền rồi còn bày đặt mua đồ đạc. Nhưng không mua thì lấy gì cho con mặc lúc con chào đời.
Em sắp đến ngày dự sinh rồi, nhắn tin hỏi anh có gửi tiền về hay không thì anh bảo tiền đâu mà gửi, chừng nào sinh thì nói để mẹ chồng đưa mấy triệu xuống là xong. Em rất buồn và thất vọng, bây giờ em cũng không biết làm sao. Em nói với anh “cái em cần là trách nhiệm của một người chồng, người cha chứ không phải mấy triệu của anh. Anh thử nghĩ lại xem những tháng em mang thai anh đã lo cho em cái gì chưa, mà bây giờ anh lại nói với cái giống bố thí đó. Em mong anh suy nghĩ lại” Nhưng mấy ngày trời, anh không liên lạc với em, anh chọn cách im lặng.
Em không biết có nên tiếp tục mối quan hệ này vì con vì bố mẹ. Em biết phải làm sao, mọi người cho em lời khuyên với.
cfsmedonthan