Qua tất cả mọi chuyện, mẹ thương con nhiều hơn, con còn quá nhỏ đã không có ba, lại phải sắp xa mẹ. Giá như ba mẹ vì con nhiều hơn..
Ba bỏ con khi con chưa tròn hai tháng tuổi, ba cộc cằn, thô lỗ ném đồ của con chỉ vì con khóc trong lúc ba đang ngủ trưa. Ngày mẹ đưa con về ba không đón cũng chẳng vui vẻ, ba mẹ lại cãi nhau, ba đánh mẹ. Ánh mắt của con lúc đấy ám ảnh mẹ, chắc con sợ lắm, con nằm nhìn ba rồi liếc sang nhìn mẹ. Ba giành con và đuổi mẹ đi, nhưng làm sao mẹ để con cho người mà đã bỏ con hơn tháng trời khi con chỉ hơn tháng tuổi. Mẹ dọn đồ và ẵm con đi trong đêm.
Ba con vẫn ngồi đó, trước màn hình máy tính, không nhìn, không nói cũng chẳng níu kéo. “Níu kéo”, ba có thương con đâu mà níu kéo mẹ con mình. Nếu thương con thì đã không bỏ con lâu như vậy, không thăm, không nhìn mặc dù ngày nào cũng đi ngang nhà ngoại, vì nhà nội nhà ngoại chỉ cách nhau 3km. Có ba nào như ba con không? Không một tin nhắn hỏi thăm con. Không sữa không tả, mẹ cũng chẳng muốn nhắn nhủ gì nhiều. Suy nghĩ lắm mẹ quyết định đi làm lại khi con vừa tròn bốn tháng.
Xin lỗi vì đã để mất sữa của con.Xin lỗi vì chỉ bên con vào ngày cuối tuần. Xin lỗi vì đã không giữ trọn vẹn thứ tình cảm mà con cần có. Mẹ phải đi làm còn có tiền mua sữa cho con, mua cho con những món đồ chơi con thích, mua cho con những bộ đồ thật đáng yêu. Mẹ sẽ thôi suy nghĩ, thôi buồn, thôi nhìn con mà khóc.. Ở nhà với ông bà ngoại con phải ngoan, ăn giỏi, ngủ giỏi con nha. Thương con trai của mẹ thật nhiều..
Nhưng thật tâm, mẹ vẫn thương ba con, vẫn muốn con có được tình cảm cả cha lẫn mẹ. Mẹ vẫn đợi, vẫn hi vọng dù biết trong chuyện này khoảng cách giữa hi vọng và thất vọng thật mong manh. Chắc giao thừa năm nay chỉ có hai mẹ con mình. Tết đoàn viên, ừ chúng ta sẽ đoàn viên bên gia đình ngoại con à..
Em không biết anh có nghĩ đến con không, đêm ngủ anh có nhớ con, có day dứt, liệu anh có cần mẹ con em? Đừng để em một mình quá lâu, bởi cái gì cũng có giới hạn. Những cuộc vui không tham gia, anh sợ bỏ lỡ. Vậy, hạnh phúc gia đình không giữ, anh có sợ mất?