Các mẹ thân mến! Em cũng chẳng biết viết câu chuyện của mình từ đâu nữa . Muốn kể cho các mẹ chi tiết hơn nhưng có lẽ em không đủ câu từ để viết nên rất mong các mẹ đọc, hiểu và cho em lời khuyên . Em và chồng cưới nhau vì em có con theo cái cách nhà chồng em vẫn nói là “lừa bịp” .
Ban đầu em cũng xác định sẽ ở vậy nuôi con nhưng khi sinh con 1 mình trong viện em thấy tủi cho mình cho con nên quyết định lấy anh khi con 4 tháng tuổi. Mục đích của chồng là lấy nhau vì con còn em coi như mình đánh cược với số phận. Nếu hoà hợp thì sống gắn bó với nhau, đau khổ thì giải thoát cho nhau vì như thế cũng chẳng mất gì mà biết đâu lại có được hạnh phúc cho mình cho con. Em đã nghĩ như vậy các mẹ à . Nhưng đúng là cuộc đời thường không như mình tính trước .
Khi em và con về ở với anh, anh yêu thương, chăm lo cho con. Điều đó em trân trọng và rất vui. Các mẹ biết không thấy con và bố nó vui đùa cùng nhau em thấy mình hạnh phúc vô cùng , cũng từ đó mà em cảm thấy mình yêu anh nhiều và cần có anh. Nhưng mà em yêu anh chứ anh đâu có yêu em, sống cùng nhau thành 1 gia đình tất cả là anh vì con. Tình cảm cho đi mà không được người ta đón nhận em rất đau khổ. Em nói với anh, cầu xin anh cho em một chút yêu thương nhưng cái mà em nhận được là “anh chỉ sống với em vì con thôi” . Một năm sống với nhau có lẽ chưa dài để anh yêu em nhưng ma em đang rất đau khổ và tuyệt vọng. Em thấy mình ích kỉ quá các mẹ ơi. Em thèm khát được chồng yêu thương, có khi nào là em đang đòi hỏi thái quá không ạ?
Em đang nghĩ đến việc giải thoát cho chính mình , muốn nuôi con nhưng sợ rằng mình không đủ khả năng để gánh trách nhiệm vừa làm mẹ vừa làm cha với con. Các mẹ cho em lời khuyên được không? Thật sự là em đau khổ đến phát điên mất rôi, lúc nào em cũng nghĩ đến cái chết thôi .
Chân thành cảm ơn các mẹ.
cfsmedonthan(ptthu.nestle..)
Bài có thể bạn thích