Ngày đấy chọn anh vì tình yêu trong tôi và anh quá lớn và hơn hết tôi nhìn thấy nơi anh là chỗ dựa tương lai cho gia đình nhỏ. Anh không vũ phu , không thô lỗ , không ham mê những thú vui hào nhoáng. Anh phân biệt được cuộc vui và cuộc đời, thương con nít và yêu chiều tôi. Sẽ thật hạnh phúc nếu như thời gian đứng yên.
- Mẹ chấp nhận mất tất cả để giữ con yêu lại bên mình
- Nếu không có anh, mẹ con em sẽ sống sao đây?
- Con à! xa con mẹ nhớ con nhiều
Hơn 8 tháng mang thai, chừng ấy ngày tôi sống trong cô đơn cùng nước mắt, khác xa những gì tôi nghĩ. Dần dần hình bóng con người đó mờ đi trong tâm trí tôi. Tôi không còn nhận ra anh là người tôi từng rất tự hào ngày trước. Những tin nhắn từ người con gái lạ, anh thâu đêm nhậu nhẹt với đám bạn mới. Không còn những lời yêu thương dành cho vợ, anh quên mất tôi đang cần anh. Cứ như thế mỗi lần nước mắt tôi rơi, anh đều xin lỗi. Yếu lòng, yêu chồng, tôi dễ dãi tha thứ.
Gần sinh nên tôi quyết định về nhà mẹ đẻ để sinh con. Tôi tin anh vô điều kiện nên khi anh nói muốn ở học lái xe mô tô tôi liền đồng ý . Bởi 1 tuần chỉ học vài ngày nên chắc anh sẽ lên thăm tôi đều đặn . 40km không xa nhưng quá xa khi lòng người không hướng về nơi đây. Tôi còn nhớ cái hôm sốt cao, nhắn tin cho anh hay, anh bảo anh bận. Tôi mất mấy hôm nằm 1 chỗ, hết tiêm, uống rồi vô nước biển. Thời gian đó anh chưa đi học, anh có thời gian nhậu nhẹt vui chơi chứ không hề hỏi han vợ bầu dù 1 tin nhắn hay 1 cuộc gọi.
Không biết bao nhiêu lần tủi thân tôi khóc, cũng không đếm nổi đã bao lần tôi hỏi ” anh còn cần em và con không ? ” câu trả lời vẫn là im lặng. Tôi stress, đêm nào cũng ôm gối khóc 1mình, sợ ba mẹ biết lại lo. Anh nói anh muốn tự do đừng ràng buộc quá. Ừ cho anh tự do, tôi không gọi điện hay nhắn tin làm phiền anh nữa. Và đương nhiên anh cũng không hề nhớ đến sự tồn tại của tôi và con.
Mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại nếu như thất vọng chưa chạm giới hạn của tổn thương. Hôm 20/10 những người ngoài kia có hoa có quà, có hạnh phúc ngọt ngào. Tôi không mong chờ gì cao xa chỉ ước anh xuất hiện trước mặt tôi nói 1 lời xin lỗi. Nhưng … thứ mà tôi nhìn thấy trên màn hình là “ba của con tôi đang bên cạnh 1người con gái khác”. Họ đang nhảy nhót trong men rượu ở Bar. Nực cười … thế bấy lâu nay tôi là con ngu. Do anh bận , anh bận đấy ư ? Cái cảm giác đau nhói ở ngực đến giờ vẫn chưa nguôi
Dầm mưa 40km, tôi như điên quên mất mình đang mang trong người 1 sinh linh bé nhỏ. Tôi muốn gặp anh, muốn nói, muốn trách hờn nhiều lắm… vậy mà con người đó bỗng dưng xa lạ trong mắt tôi .Tôi chỉ biết khóc. Đáp lại tôi là khuôn mặt lạnh tanh đến vô tâm, anh ta buông biết bao nhiêu lời cay đắng. Tôi không dám nhớ mà chẳng thể quên. Tôi về trong mưa , anh không hề giữ lại, không hề lo lắng. Khóc suốt đoạn đường dài, tôi đau đớn muốn kết thúc cuộc sống dư thừa .. Nhưng làm sao có thể cướp đi mạng sống của con khi chỉ vài tuần nữa con có thể đến với vòng tay của thế giới này.
Gắng gượng về đến nhà . Về đây tôi nhẹ lòng hơn, dù đôi lần nghĩ đến lại vội lau nước mắt . Tôi hận con người đó, hận bãn thân làm khổ ba mẹ, giờ khổ cả đứa con chưa chào đời. Xót xa … nhìn từng bộ đồ bé tí mà chính tay tôi sắm cho con, dường như chỉ có con là động lực duy nhất trên cõi đời.
Hôm nay anh gọi điện hỏi han như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn trả lời bằng những câu nói ngắn ngủn vô hồn rồi cúp máy. Anh lại nhắn tin xin lỗi tôi. Anh nói do anh sai khi đam mê những thú vui phồn hoa làm tổn thương tôi nhiều. Giờ anh mới nhận ra chỉ có gia đình là quan trọng nhất. Tha thứ ư ? Giá như anh nói lúc tôi xuống tìm anh, giá như anh chạy theo tôi trong cơn mưa , giá như anh đừng thốt ra những lời cay nghiệt ấy. Tôi im lặng nấc từng tiếng, đau khi bị tổn thương, rồi lại đau lần nữa khi lời xin lỗi đó tôi chưa thể tin
Tha thứ nữa rồi sẽ có bao nhiêu lần tiếp theo. Sống vì con ư ? Ừ chỉ mình tôi nghĩ điều đó, còn anh nếu thương con thì đã không biến thành con người hôm nay. Thà nuôi con 1 mình chứ tôi không muốn tiếp tục đối diện với giả tạo. Anh mang yêu thương của tôi ra dẫm nát rồi buông 2 từ xin lỗi vô vị đấy ư.
Cfsmedonthan.