Vậy là cũng gần 1 năm kể từ cái ngày đó. Ngày mà tôi bị dồn ép, bị rối bời và tổn thương. Ngày mà tôi bị ép giết hại chính đứa con mình mang thai. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ không thể để tuột mất, nghĩ liên miên làm sao cho đám người đó biến mất
Và 1 kịch bản đầy tình thương được diễn ra. Con người giả tạo được đáp trả bằng “giả tạo”. Giả tạo tới từng minimet.
Nỗi đau lớn và món nợ đời tôi làm sao trả hết. Thời gian bị áp lực từ gia đình từ chính bản thân, chỉ nghĩ đến cái chết. Nhưng vì nghĩ đến câu nói ” em phải ăn cho con anh””em không được bỏ con””anh lo cho sức khỏe của em””anh muốn có con cùng em” văng vẳng những ngày đầu. Để rồi sau tất cả lại là 20tr” anh xin lỗi”… đó chính là động lực để có ngày hôm nay.
Đi xa cũng có sao đâu, cũng quen lắm rồi. Con người đó 20tr để ăn chơi 1 ngày 1 giờ nhưng sẽ vĩnh viễn không bao giờ mua được 1 tiếng gọi cha. Người mà mẹ con tôi tin tưởng đến giây phút cuối.
3 tháng rưỡi, hãy cứ sống như hôm nay. Con sẽ được học từ những người đàn ông trong xã hội không phải từ đích danh ai. Con trai a!
Không ai có quyền lấy lỗi lầm của mẹ giết hại con trai.
cfsmedonthan (zonbabe04…)
- Mẹ hứa sẽ là người mẹ mỗi lần con gọi hay nhìn, con đều thấy hạnh phúc và bình an
- Xin anh hãy để cho mẹ con tôi được bình yên
- Thư gửi cho con trai của mẹ
Bình luận bị đóng