Đứa bạn thân lo lắng, nói đi nói lại rằng: Đã chọn làm mẹ đơn thân thì đừng có khóc đấy nhé! Ừ, thì không khóc…
- Mẹ đơn thân thì cũng là mẹ thôi mà!
- Nếu người chồng không ra gì, làm mẹ đơn thân còn sướng hơn!
- Đạo diễn Lê Hoàng phát biểu về “mốt” mẹ đơn thân
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là một mình lo tất cả. Hàng tháng rồi hàng tuần tự chạy xe máy từ Nhà Bè sang quận 3 để khám thai, có hôm chờ lâu, hơn 10 giờ đêm mới về đến nhà. Đi đường, phải lái xe thật chậm, phải quan sát tứ bề để con trong bụng mẹ được an toàn. Không được tủi thân khi nhìn cảnh người ta cũng đi khám thai như mình mà được chồng đưa, chồng đón.
Làm mẹ đơn thân là khi rời phòng mổ về phòng, phải tự dịch chuyển từ băng ca sang giường bất chấp những cơn đau thấu trời. Khi về nhà, phải thức đêm, thức hôm để chăm con, muốn chợp mắt một chút cũng không dám, sợ con té ngã, sợ con bị cuốn vào chăn màn…
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là hoạt động 2 tay, 2 chân. 1 tay ôm con, 1 tay giặt giũ, nấu nướng, ủi đồ, lau nhà… hoặc có lúc kẹp con giữa 2 chân để 2 tay rảnh rang làm cái nọ cái kia. Có lúc mắc tè cũng phải phải ráng nhịn khi con chưa thể ngồi xe tập đi. Bỏ con một mình thì không yên tâm. Có khi phải vừa ôm con, vừa làm “chuyện tế nhị”.
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là chấp nhận tất cả, chấp nhận những câu hỏi tò mò, dèm pha, những ánh mắt nhìn ái ngại lẫn thương xót: Sao phải khổ thế, có chồng vẫn hơn…
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là từ giã những thú vui thời độc thân: đi chơi, đi xem phim đến tận 1-2 giờ sáng, thích đi du lịch thì cứ vác ba lô lên mà đi. Giờ đi đâu cũng mẹ với con và lỉnh kỉnh nào tã sữa, khăn, áo. Cái đầu không kịp chải và chiếc cổ áo trễ tràng sang một bên lúc nào chẳng hay.
Nhiều thứ lắm, mình chẳng khóc đâu.
Nhưng rồi có vượt qua bao nhiêu thử thách, mình cũng phải đầu hàng những giây phút “đặc biệt” trong sự nghiệp “mẹ đơn thân”. Đó là khi bác sĩ thông báo con mình sinh ra có thể bị mắc một bệnh hiểm nghèo, khó lòng chữa khỏi. Rời phòng hội chẩn đầy người, mình đã ngồi chết lặng ở sảnh chờ. Nước mắt cứ rơi. Mình ngồi đó, đến khi không còn một bóng người…
Mình khóc khi bác sĩ thông báo con mình được ơn trên ban cho điều kỳ diệu: cơ thể bé đã tự điều chỉnh và căn bệnh được chẩn đoán trước kia đã không còn tồn tại. Mình khóc, khi biết con mình bình an.
Mình khóc, khi trong phút nguy nan, có biết bao bạn bè, người thân quen đã đến với 2 mẹ con vào lúc sáng lúc trưa khi tối muộn. Không đến trực tiếp thì email, điện thoại, sky, facebook lẫn… xe ôm.
Mình khóc, giấu nước mắt vào lòng khi chứng kiến người mẹ già của mình vẫn cố giúp cháu giúp con bằng sức tàn lực kiệt đến khi không thể mới buông tay.
Mình khóc, khi con cất tiếng nói đầu tiên, trao cho mẹ nó nụ hôn đầu tiên.
Ừ, làm mẹ đơn thân đặc biệt lắm. Cái gì cố được thì cố và nếu thấy không thể kìm được cơn “mít ướt”, cứ để nước mắt tự nhiên tuôn trào. Cuối cùng, có khoác trăm chiếc áo lên người, có đeo bao nhiêu bộ mặt với đời thì tận cùng, mẹ đơn thân vẫn là một sinh vật nhiều cảm xúc.
Mai này, con lớn, con sẽ lau nước mắt cho mẹ con nhé!
Theo phunu8