Tôi đọc đoạn này trên Facebook một người bạn. Tự thấy chạnh lòng, có chút xót xa cho đàn bà sau ly hôn. Nêu tôi viết điều này cho đàn bà đang hôn nhân đây, đọc và làm đi kẻo chẳng còn kịp nữa!
- Mẹ đơn thân – Tôi ứa nước mắt vì đi đẻ một mình
- Nước mắt của người phụ nữ gửi con cho mẹ đẻ để theo chồng
- Nước mắt cũng cần phải đúng lúc
Ly hôn rồi, mới bắt đầu sắm gương sắm áo. Đến mỹ viện cắt mắt sửa môi, mua chai nước hoa đắt tiền về ngắm nghía săm soi, mua phấn son về tô tô vẽ vẽ. Lũ ấm êm nhìn chúng ta cảnh giác, bảo ta đang sửa sang hình thức để “mồi chài”. Lúc nào cũng căng mắt nhìn, làm như không nhìn một giây, ta cướp ngay người đàn ông của họ.
Lũ đàn ông nhìn chúng ta khinh khỉnh, làm như chỉ cần họ dang tay ra thôi, là ta sẽ sà vào đó mà bấu víu, mà biết ơn. Thế nên lũ chúng ta mới thật đáng thương! Bao năm chỉ biết cúi mặt sống vì người khác, cung cúc phục vụ người khác, hồ hởi yêu thương người khác. Nhận được chỉ là nỗi đau. Chỉ ly hôn rồi, mới có đủ một phút là 60 giây, dùng để yêu thương chính bản thân mình.”
Sau bao năm cúi mặt sống vì người, cung cúc tận tụy vì người, đến khi nhìn lại thì thanh xuân đã qua, sức trẻ đã tàn. Chạm tay vào cái mệt mỏi, kiệt sức của tuổi 40 mới đáng sợ làm sao. Nghe như cơ thể buốt đau từng đốt sống, rệu rạo từng khớp xương, ngủ không tròn giấc, da sạm nhăn nheo, thờ ơ chăn gối… Năng lượng không còn. Tự tin cũng mất. Càng ra ngoài, càng nhìn thấy những cô gái quấn quýt những gã đàn ông trạc tuổi chồng mình, càng thấy mình chới với, chông chênh.
Đàn bà 40 như hoa nở lần hai, bung hết những gì đẹp đẽ mà ở lần đầu chưa kịp toả hương. Nhưng đâu phải ai cũng được như thế. Có những người ở cái độ tuổi này lại thấy mình mệt mỏi hơn bao giờ hết. Ví dụ như đàn bà được mời đi dự một buổi tiệc cuối năm cùng chồng, rôm rả hân hoan. Ừ thì lẽ ra cũng rôm rả hân hoan như tiệc. Nhưng sau lần đấy, đàn bà mới thấy rõ mình không còn như xưa, trở về nhà là thấy cơ thể mình như đổ xuống, chẳng muốn thức dậy, chẳng muốn làm gì. Năng lượng gần như cạn kiệt… Đó chỉ là một dấu hiệu nhỏ cảnh báo ta thôi. Còn bao nhiêu thất vọng nữa về bản thân mình, từ sức khỏe đến tinh thần.
Thế cho nên mau mau xốc lại tinh thần, chăm sóc mình đi thôi! Chưa phải là quá trễ, nhưng cũng đủ muộn nếu cứ bỏ mặc bản thân thêm một hai năm nữa. Chẳng phải ta nợ thanh xuân quá nhiều điều hay sao?Đúng rồi, cũng may còn kịp . Phụ nữ là phải đẹp, và tự chủ kiếm thật nhiều tiền, không phụ thuộc.
Nguồn: Sưu tầm