Có những hôm, chẳng hân hoan, chẳng chán chường, chẳng trông chờ, chỉ là thấy muốn nhìn thấy mặt Người. Tôi phục sức và thơm tho như một cuộc hẹn hò. Tạm dừng lại những toan tính công việc để lao đi gặp Đời để định…lặng yên. Vẫn còn việc để nói với nhau nhưng không phải hôm nay.
Vẫn còn rối rắm cần tỉ tê nhưng không phải hôm nay. Vẫn còn ủ ấp rất nhiều dự định cần được chia sẻ nhưng không phải hôm nay. Nhất định không phải hôm nay.
Gặp Đời, tôi buộc phải lặng yên bởi Đời sao bận rộn quá, trong một phút bất chợt, tôi thấy vị lãnh đạo trong mắt tôi cơ cực. Ngay phút sau, Đời buông điện thoại sau những cuộc gọi miên man tiếp nối, Đời hỏi tôi “em có mệt không?” – một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng chắc chắn không phải hỏi thăm trạng thái của tôi lúc này, tôi biết. Tôi rằng “không, tôi yêu những gì hiện tại đang làm”. Rồi tôi lại lặng yên nghe Đời làm việc, chợt nhận ra, cũng có thứ lặng yên chẳng hề tĩnh tại. Tôi nén tiếng thở dài. Thấy thương Đời, thương tôi. Chẳng vì lẽ chi.
Rồi tôi kiên nhẫn với một buổi ăn tối chẳng khác buổi chiều là mấy, có chăng khác bối cảnh. Tôi gọi vài món hú hoạ, cũng chẳng chắc mình có thích không trong khi kẻ rành rẽ ngồi bên đang tiếp tục với các cuộc điện thoại. Tôi hiểu được nội dung từ chiều, rồi cứ thế tôi ăn một mình, ngắm xe cộ vút qua mắt mà tâm độc thoại “thôi nào, nói gì đi chứ, hãy bảo con mụ nhân viên đang nói như máy khâu kia dừng lại đi chứ, anh cũng phải thở và ăn chứ, hey…thôi nào, vừa phải thôi, đây không phải là cuộc điện thoại đáng để nghe….”.
Chưa bao giờ mà tôi ăn thong thả, gắp đều tay đến vậy, ăn như chả cần phải chờ đợi ai, chẳng cần có ai ăn chung nhưng rồi cũng muốn chồm tới giật lấy cái điện thoại kia vứt thẳng ra đường. Đôi đũa còn lại vừa bắt kịp tôi thì tôi gần hoàn tất phần lấp đầy bao tử mình. Thú nhận là tôi chờ một lời thở than chẳng thấy, gì vậy, than vãn gì đi chứ, cái mớ người từ chiều giờ nghĩ kẻ bên kia đầu dây là gì vậy? thùng rác chăng? hey, thở dài một cái cho giống con người bình thường xem nào…Vậy rồi, chính tôi thất vọng.
Tôi buông đũa như chả cần phải nể nang ai, nhìn sang kẻ ngồi cạnh mà chẳng hiểu rốt cuộc thì tay bác sĩ thực tập nào đã chích botox khuyến mãi khiến cơ mặt gã này không thể biểu lộ cảm xúc thế nhỉ! Giận cũng không đúng, tôi hiểu Đời quá mệt mỏi để chịu đựng thêm sự giận dỗi của một con đàn bà. Làu nhàu cũng chẳng đành, rồi lại lặng im, một sự lặng im miễn cưỡng. Câu chuyện Đời kể cứ vi vu trong tiếng xe cộ qua đường, dường như đó là những điều không phải lúc này tôi muốn nghe dù trân trọng hay vốn dĩ đã rất hiểu điều Đời kể.
Xin người, tôi hôm nay gặp Đời chẳng phải để nén hoài một tiếng muốn thở ra cho nhẹ lồng ngực. Tôi không thể tiếp tục cư xử như thế để rồi năm sau chúng ta mới găp lại nhau lần nữa. Tôi bắt đầu quanh co để rồi vẫn dí vào ngõ hẹp để bắt bí. Trong cái trận địa ngõ hẹp tôi bày, dường như Đời hiểu mưu đồ của con nhỏ láu cá, chả thèm chấp. Ừ, ít nhất là tôi cũng phải được hả hê chứ. Đồ cà chớn, phá hỏng của tôi một buổi vô nghĩa.
Đời là kẻ duy nhất không coi tôi là bạn, song cũng chẳng là nhân tình, chả là cái quái gì nhưng ở đó tôi an yên.
Đời là thứ duy nhất tôi không nghĩ mình cần phải có “chiến lược” mới giữ cạnh được dài lâu, thứ duy nhất ngoài con cái tôi tự dưng tin rằng mình chẳng mất.
Đời là kẻ duy nhất tôi có ý niệm hò hẹn nhưng chẳng phải như nhân tình, song cứ mỗi lần tôi thèm có một tình nhân để hò hẹn, tôi lại bày biện lời khách sáo, ùa đến rồi…say sưa với nhau về kế hoạch, về chiến lược, về giá trị cốt lõi, về đam mê,…một kiểu hò hẹn nhạt khủng khiếp nhất mà tôi vẫn lao tới mỗi khi muốn ẽo ợt, yếu nhược, kém cỏi như một con đàn bà thật sự.
Bao lần, ngắm Đời bề bộn giữa việc và việc, vậy mà lần này mới ngộ ra dường như tôi là một bản sao của Đời, đặc biệt là trong công việc, đồng thời cũng dường như thấu được cảm nghĩ của những Adam quanh tôi. Phải nản thôi, phải chán ngấy thôi, phải thất vọng thôi. Cô đơn là hợp rồi.
Một buổi “hò hẹn” tởm rợm theo khái niệm của tôi được cứu vớt lại bằng một cái ôm chào tạm biệt, cái thứ văn hoá tôi vẫn hành xử mỗi ngày vạn lần với bè bạn nhưng quái lạ, lại là lần đầu tiên với Đời.
Nhiều lúc, nhiều chuyện, nhiều người,…Không thể hiểu được cái bỏ mẹ gì đang xảy ra nữa thì thôi, tốt nhất là…Khỏi hiểu.
Phải an lành, khoẻ mạnh, hạnh phúc và…ở yên đó cho tôi tìm.
Đời nhé!
CFS gởi về medonthan.net