Năm 2009 tôi được xét tuyển vào học vao trung cấp Kế Toán. Do trường CĐ CÔNG THƯƠNG đào tạo. Dần dần thích ứng với cuộc sống của đô thị. Rồi từ từ tiếp xúc được nhiều người hơn, nói chuyện nhiều hơn, không còn rụt rè như trước nữa. Hoc được gần nữa năm tôi quen Dũng cũng là sinh viên năm nhất của 1 trường ĐH. Nhưng ở tận Bình Dương. Anh và tôi yêu nhau ,lúc thì anh đón xe bus về thăm tôi,lúc thì tôi đạp xe cóc cách ra thăm anh.
Tôi đau khổ,hụt hẫng,đến mức chẳng biết mình là ai nữa? Tôi từng bao lần tha thiết mong anh quay lại,nhưng anh tỏ ra vô tình và phủ phàng với tôi. Anh nói anh không còn cảm giác ở tôi nữa. Vậy là kết thúc,anh đến bên người con gái khác. Tôi vật vã đau khổ tìm quên trong men say và thuốc lá. Hằng ngày đến trường luôn trong trạng thái mệt mỏi, ngủ gục trên bàn, uống rượu như uống nước lã, thuốc lá như 1 người bạn.
Kết quả tôi thi trượt tốt nghiệp. Tôi cứ tự vật vã mình với men say và khói thuốc,bạn bè ra trường đi làm. Còn tôi phải học lại. Cuộc sống cứ thế trôi đi, chán đời, chán cuộc sống, chán lòng người bạc bẽo nhưng tôi cũng phải sống. Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp,cũng xin được việc làm. Không ngon lành như người ta, nhưng cũng có kinh tế đủ sống, cung cấp 1 phần cho gia đình và đứa em ở quê. Hai năm trôi qua, những lúc chán nản thì tôi lại tiếp tục lao vào rượu thuốc lá như con nghiện.
Rồi tôi gặp P ,anh yêu tôi. Nhưng với tôi tình yêu giờ chẳng là gj nữa cả. Tôi lao vào anh như chỉ đùa giỡn. Tôi nói rõ cuộc đời tôi cho anh biết, anh không hề khinh khi tôi, mà cảm thông , và khuyên nhủ. Tôi không hề nghĩ là sẽ có người yêu mình thật lòng nữa đâu. Nhưng mọi thứ đã khác với suy nghĩ trong tôi. Anh vực tôi dậy, để tôi dứt với cái loại bạn mang tên rượu, thuốc lá. Thương yêu, giúp đở che chở cuộc đời tôi. Bao nhiêu thứ anh dành cho tôi, lo lắng chăm sóc tôi từ A đến Z. Từ những điều nhỏ nhặt nhất, (hàng tuần anh đến KTX gom hết quần áo của tôi về nhà anh giặt, tôi thiếu thốn gi ,anh cũng lo đầy đủ..). Tình yêu trong anh lớn biết nhường nào.
Và tôi cũng chấp nhận mở lòng mình,đón nhận tình yêu của anh. Anh đưa tôi về nhà,ra mắt gia đình. Tôi vẫn còn ở KTX, anh rước tôi về sống bên gia đình anh luôn, từ nấu nướng đến giặt giũ anh lo hết. Tôi vô cùng hạnh phúc,bạn bè thấy tình yêu của chúng tôi mà ngưỡng mộ, thầm ghen tị , và thúc chúng tôi cưới. Chuẩn bị cưới thì Ba tôi mất, mọi việc phải dừng lại, chờ ngày mãn tang.
Rồi tôi có thai,cái thai là song sinh. Nhưng đã có 1 thai bị chết, bác sĩ không dám chắc chắn cái thai còn lại có ổn hay không. Tôi và anh chấp nhận bỏ, vì sợ sinh ra đứa nhỏ không được bình thường như bao trẻ khác. Thời gian chờ mãn tang cứ trôi qua êm đềm. Và sắp kết thúc, còn hơn 2 tháng nữa là đến ngày cưới. Bỗng nhiên cảm nhận tình yêu anh dành cho tôi giảm dần. Sự quan tâm không còn như trước nữa. Anh hay về muộn, sử dụng điện thoại hay lén lút, mờ ám, tôi sinh nghi, và xem điên thoại của anh trên zalo va face.
Phát hiện ra anh đang lén lút với người con gái khác. Tôi lấy điện thoại của anh đóng vai trò là anh để nói chuyện với người con gái kia. Những tin nhắn qua lại mà tôi biết được anh và cô ta đã quan hệ với nhau. Tôi hỏi anh thừa nhận,tôi như 1 đứa phát điên. Người đàn ông yêu thương tôi hết mực đó ư? Người sắp thành chồng tôi đó ư ?Tôi cảm giác ghê tởm. Anh thật khốn nạn, tôi chán ghét tất cả. Tôi muốn huỷ cuộc hôn nhân này. Vì tôi đã hoàn toàn sụp đổ, tôi chuẩn bị dọn đồ rời khỏi căn nhà này.
Ngay chính lúc này lại là lúc tôi biết tôi có thai 2 tuần. Giờ tôi phải làm sao đây? Ba tôi mất,chỉ còn mình tôi lo chính cho mẹ và đứa em sắp học đại học. Một mình mà nuôi con và lo cho gia dinh tôi có đủ sức không ? Chị gái anh biết chuyện,năn nỉ tôi ở lại. Khuyên tôi tìm cách kéo anh về. Anh nói tôi cho anh một thời gian để anh dứt khoát với người kia. Tôi cũng đã tìm đến người con gái ấy. Cô ta cam kết với tôi là sẽ rời khỏi chồng tôi. Nhưng rồi thời gian vẫn vậy,anh cứ về muộn. Thậm chí có khi đi luôn không về 2 ,3 hôm.
Tôi cài phần mềm theo dõi trong điện thoại anh. Và biết được anh vẫn qua lại với con nhỏ kia. Tôi bắt tại trận,anh lại ăn năn,và thề sẽ dứt khoắc, và ả kia cũng hứa không bao giờ dính đến chồng tôi nữa. Nhưng tôi cảm nhận được anh vẫn vậy. Cuối tuần lãnh lương ra là tiêu sạch hết,( anh làm cơ khí,lãnh lương hàng tuần).
Tiền sữa 1 mình tôi lo. Có khi chị anh cho chút ít. Tôi gặng hỏi,anh bảo anh nhậu hết tiền. Có ai tin nổi không? Giờ anh đi đâu cũng không mang theo IP 5s (mà chỉ để o nhà chơi game). Vì sợ tôi lại theo dõi, mà chỉ mang theo cùi bắp. Mà điện thoại cứ luôn bỏ túi quần ngay cả khi ngủ. Bao nhiêu ngày qua tôi cứ phải sống cuộc sống đau khổ và tủi hờn,căm giận, ngậm đắng nuốt cay. Giờ tôi phải chấp nhận sống như vậy ư? Hay tôi ra đi nuôi con 1 mình để anh ta và ả được thoả mãn? Nhưng tôi phải nuôi cả mẹ và em, thì có sức để chống chọi không? Hay tôi vẫn sẽ kết hôn, rồi tìm mọi chứng cứ bắt quả tang cả 2. Rồi đến thẳng nhà cô ta và nói cho Ba MẸ cô ta dạy lại con của mình? Rồi tôi sẽ ly hôn, chứ thực sự tôi ghê tởm người đàn ông ấy lắm rồi,..