Chào tất cả mọi người trong Hội những bà mẹ đơn thân.
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện về cuộc đời mình, không hẳn là xin lời khuyên hay gì khác, tôi chỉ muốn nghe ý kiến khách quan, vì có thể không ai là tôi thì không hiểu được tôi, hoặc có thể chính tôi là người trong cuộc nên suy nghĩ chưa được đúng.
Năm nay tôi 24 tuổi đang mang thai tháng thứ 7 có thể gọi là single mom. Câu chuyện bắt đầu từ người đàn ông đầu tiên năm tôi 20 tuổi. Tôi làm công nhân ở Sài Gòn gặp và yêu người đó anh ta hơn tôi 4 tuổi cũng làm công nhân. Khi tôi còn chưa gặp mặt thì đã được nghe nói anh ta là người đồng tính, tôi cũng tò mò thắc mắc và khi gặp thì tôi lại không thấy thế. Tôi vào Sài Gòn và ở chung phòng trọ với anh ta và những người khác (tất cả 6 người cả nam và nữ). Anh ta là con nuôi của nhà bác tôi. Thời gian hơn 1 năm trôi đi chúng tôi sống chung làm chung và phát sinh tình cảm.
Nhưng suốt thời gian đó tôi cũng biết anh ta vẫn hay qua lại với đàn ông, khi anh ta nói thích tôi, tôi đã dọn ra ngoài sống, nhưng không phải vậy mà mọi chuyện kết thúc, cứ như còn nợ nhau anh ta quan tâm và đối xử tốt với tôi kiếm lý do để 2 người gần nhau. Rồi cuối cùng tôi cũng xiêu lòng, từ đó anh ta không còn qua lại với đàn ông nữa. Yêu nhau được hơn 1 năm chúng tôi tính tới hôn nhân, nhưng gia đình tôi biết chuyện ra sức phản đối, không 1 người đồng ý, vì cho rằng anh ta đồng tính và không tốt.
Rồi gia đình anh ta cũng không thích tôi cho lắm nhưng anh ta quyết, nên gia đình phải chấp nhận, thời gianchung sống chờ gia đình tôi đồng ý, tôi đã nhận ra nhiều điều, anh ta cũng yêu cũng tốt nhưng không hết lòng vì tôi, anh ta gia trưởng và gia đình anh ta quan trọng hơn tôi. Tôi thì 1 lòng 1 dạ yêu coi anh ta như báu vật, mỗi lần cãi nhau giận nhau tôi đều phải lên tiếng trước, thời gian yêu nhau đúng 1 lần duy nhất anh tặng hoa, không bao giờ đi ăn uống chơi bời hay xem phim cùng nhau. Nhưng tôi bỏ qua hết chỉ vì tình yêu, lần anh ta đòi chia tay tôi khóc lóc van xin không được, tôi bỏ ăn gần 1 tuần nhưng vẫn đi làm, anh ta sợ nên làm lành với tôi, tôi hạnh phúc lắm nhưng rồi chẳng được lâu khi càng ngày sự khác biệt càng rõ. Anh ta không yêu tôi như tôi nghĩ. 1 lần treo đồ tôi vô tình thấy 1 cái bao cao su trong túi quần của anh ta, nhưng tôi và anh ta không dùng, tôi hỏi anh ta nói 1 người bạn đưa cho, rồi tôi biết được mỗi khi cãi nhau anh ta đi ra ngoài với trai hay gái thì tôi không rõ, tôi thấy ghê sợ, may phúc không lây bệnh gì cho tôi.
Khi mọi chuyện đã không thể cứu vãn tình yêu ngày 1 cạn tôi đã bỏ anh ta dù vẫn đau lắm, đau đến nghẹn thở, khi chia tay tôi về Bắc, tôi đã khóc như chết đi sống lai, tôi đau khổ. Một năm sau tôi nghe loáng thoáng về anh ta, sự thật không thể tin nổi, anh ta cặp với đàn ông sống vì tiền và tôi đã vui vì mình quyết định đúng anh ta là người đồng tính thật tôi thấy ghê sợ, thấy mất niềm tin vào tình yêu.
Vài tháng sau nữa tôi lại suýt gặp cú sốc về tình cảm. Người đàn ông trẻ ga lăng đào hoa tán tỉnh tôi. Phải nói có thể bất kỳ người phụ nữ nào cũng xiêu lòng, anh ta ngọt ngào lãng mạn, quan tâm chăm sóc từng chút. Cũng may tôi kịp biết được anh ta đã đính hôn khi mọi chuyện đi chưa quá muộn. Sau tất cả hôn nhân, tôi không muốn giành tình yêu cho người đàn ông nào nữa, tôi mất niềm tin rằng sẽ có 1 gia đình hạnh phúc. Và từ đó tôi muốn 1 đứa con mà không có chồng. Mặc dù muốn thế nhưng không phải đơn giản và tôi nghĩ chưa phải lúc này, tôi đi làm kiếm tiền 1 phần lo cho gia đình, 1 phần tôi tích góp cho dự định của mình.
>>> Xem tiếp: Tôi muốn 1 đứa con mà không có chồng – p2
CFS gởi về MDT