Bà cắt đứt liên lạc, mẹ cũng có lòng tự trọng, nên không tìm về quê gặp ba, gặp ông bà con nữa. Còn 1 triệu trong tay (4th chửa con mẹ nôn ói, ngất lên ngất xuống không đi làm được ngày nào) mẹ phải chuyển chỗ trọ vì sợ đàm tiếu, xấu hổ, nhục nhã,mẹ chuyển đến nhà em chơi thân với mẹ, ( bây giờ con gọi bằng cậu Tiến) mẹ ở nhờ gác xép, nào mùi khói, nào chật chội, mẹ xin đi làm cho cửa hàng áo cưới, mẹ đi làm từ 8h sáng đến 10h tối mới về.
>> Phần 1 : Tôi là một single mom hạnh phúc
Mẹ phải cố làm để dành tiền thuê nhà, tiền sinh con, mẹ quên không kể cho con, bà ngoại biết tin, suy sụp, ngất lên ngất xuống, đòi tự tử, vì bà là một người trọng danh dự, ông ngoại con bỏ bà khi mới 27 t, 1 mình bà nuôi mẹ, nuôi bác , nuôi cậu con ăn học không cặp kè, không để con cái thiếu thốn gì, dạy ngoan ngoãn, lễ nghĩa, rất nghiêm. Thế rồi mẹ đứa con bà yêu thương nhất, tin tưởng nhất, lại bôi tro trát trấu vào mặt bà. 5 năm trước việc mẹ đơn thân nó bị kì thị, bị khinh lắm con à.Mẹ phần vì nghĩ cho con, nghĩ cho bà, nghĩ đến kiếm tiền để sinh con, tiết kiệm, làm nhiều, mami kiệt sức và bị động thai, bác sĩ yêu cầu mẹ phải nằm 1 chỗ nếu không mẹ mất con, mẹ xin lỗi con mẹ nằm nghĩ buổi sáng chủ gọi đt bảo k có người làm, mẹ phần vì nghĩ con số đc làm người sẽ làm người, phần thì nghĩ ở nhà giữ con rồi bị đuổi việc, k có tiền thì sinh con con cũng chết. Nghĩ vậy buổi chiều mẹ đi làm luôn, và đúng số con được làm người. Con đã k sao, nhưng mẹ xin lỗi con vì tiết kiệm nên mẹ ăn ít, nôn ra không dám ăn lại vì tiêu chuẩn chỉ có vậy. Mẹ thật may mắn vì có nghề, và tay nghề cứng nên cửa hàng lúc đó có 4 thợ nhưng khách nào vào cũng yêu cầu mẹ làm, nhận định là mẹ, tiền lương và % nên mẹ tiết kiệm nên ngoài ăn tiêu tiền nhà mẹ tiết kiệm được 73tr. Vậy là mẹ yên tâm để sinh con ra, nghỉ 2th và thuê người trông con đi làm kiếm tiền nuôi con.
Kết quả là sinh con ra 2,4kg và bệnh tật, 3th trời nằm viện của con, đau đớn tuột cùng, con nằm phòng cấp cứu 24/24, lúc nào bác sĩ cũng bảo với mẹ chuẩn bị tinh thần, con có thể đi bất cứ lúc nào, 3th trời 1 mình mẹ với con, mẹ đau đớn chứng kiến cảnh con bị truyền kháng sinh, bác sĩ lấy ven con nát cả tay, nát cả chân, lấy ven trên đầu, lấy ven ở lòng bàn tay, lấy ven ở bẹn, ở nách con… Mẹ chứng kiến bác sĩ lấy ven con từ 9h tối đến 2h sáng, 32 cái kim luồn, con hết khóc, lại lăn ra ngủ, ngủ chán con dậy con cười, các bác sĩ vẫn đang lấy ven.3th trời con hết nằm phòng cấp cứu này lại qua phòng cấp cứu kia, đêm phòng bệnh chật áp phổi con tăng con k thở đc, mẹ bế con đi khắp hành lang, vừa đi vừa cúi xuống cho con bú. Mẹ thật may là đẻ con ra không kiêng cữ ngày nào nhưng 3th chăm con, thi thoảng có khách gọi trang điểm mẹ lại gửi bác sĩ bế con, lại chạy đi trang điểm xong về,con thương mẹ nên ai bế cũng được, ai cho bú cũng bú, chỉ cười và hiếm khi khóc, mẹ xin lỗi bỏ con ốm đau vẫn đi trang điểm cho người ta, nhưng con ơi, 1,2 triệu lúc đó nó to lắm con, vì mẹ pải có tiền mẹ mới có tiền trả tiền viện, tiền ăn, tiền bỉm, tiền thuốc thang, … Và mẹ cũng chỉ ngất có mấy lần, may mắn ngày mổ con đến, ba ngoại mẹ k dám cho ra, vì bà mới mổ chân đc 1 năm đi lại còn tập tễnh, mẹ sợ gặp bà mẹ lại khóc, mẹ sợ bà thấy mẹ yếu đuối, lần nào gọi điện thoại về cho bà mẹ cũng mạnh mẽ lắm, tắt đt mẹ mới khóc con à. Chị gái mẹ( mẹ Hương) lúc này có chị con, chị con mới hơn 3t nên chỉ có thể ở nhà nấu cơm rồi ba Tùng( ba nuôi con) đem cơm vào cho mẹ, con sau này lớn lên không được bất hiếu với ba Tùng nghe không con, ba là e mẹ, e xã hội thôi, nhưng ba bồng bế con, cho con máu, ngày mai con mổ, thật may mẹ có ba Tùng con bên cạnh, bế con chạy khắp nơi để nhờ lấy ven, từ 7h tối đến 3h sáng: khoa máu, khoa cấp cứu hồi sức, cấp cứu ngoại… Tất cả điều lôi con ra tiêm chọc đủ kiểu và đưa con cho mẹ với cái lắc đầu và câu trả lời bó tay. Lúc này mẹ đã kiệt sức, cả đêm ba Tùng bế con, bế khắp nơi , rồi về khoa các bác sĩ bảo mẹ là nếu đêm nay con mà có chuyện gì thì xác định chết, vì không có ven không tiêm thuốc không giảm sốc được.
Mẹ lo mẹ khóc, nhưng mẹ kiệt sức và chìm vào giấc ngủ sâu, giật mình tỉnh dậy là 6h sáng và ba Tùng đang bế con khắp hành lang. Ba bảo con sốt, mẹ đã oà khóc, sốt làm sao mổ, mẹ chạy sang phòng điều dưỡng các bác cho thuốc nhét đít hạ sốt. Thuốc uống hạ sốt, mẹ cho con uống 1/2 gói, 7h xuống phòng mổ, ôi sao càng ngày sốt càng cao thế này. Lúc các bác sĩ kiểm tra lần cuối cho con hỏi mẹ. Con sốt k? Con ho không? Mẹ rất bình tĩnh trả lời không ạ. Mẹ đã khóc kho các bác sĩ đi, và rồi mẹ lại lấy cặp nhiệt độ ra cặp, 38,6 . Mẹ đã oà khóc, nhưng đúng lúc đấy 3 bác sĩ mặc bộ quần áo phẫu thuật lại gần . Hỏi con có sốt không? Mẹ vội giấu kẹp nhiệt độ vào túi áo ba Tùng và trả lời không. Cởi hết quần áo con đưa con cho các bác bế đi, mẹ đã oà khóc, bác sĩ Công bảo mẹ ra viết giấy cam kết, con biết k lúc viết giấy mẹ đã rụt bút lại , vì mẹ sợ con đang sốt, con mổ sẽ bị biến chứng, nhiễm trùng sau mổ., nhưng mẹ lúc đấy thật mạnh mẽ, nếu k mổ thì cũng chết vì viêm phổi, cũng sẽ chết, vì con còn ven đâu mà tiêm thuốc, mẹ đã kí giấy và đi ra. Mẹ với ba Tùng ngồi đợi, 10p sau bác Công mở cửa ra, mẹ oà khóc, gào thét, vì nghĩ con không được mổ. Nhưng bác Công bảo mẹ đợi giờ đẹp, hợp tuổi mới mổ, 6 tiếng, dài như cả thế kỉ, mẹ có niềm tin con k bỏ mẹ. Bác Công gọi mẹ vào, mẹ chuẩn bị phong bì chạy vào cảm ơn bác. Bác từ chối không lấy phong bì con ạ, nhưng mẹ nghèo , mẹ k có thật, nhưng bác ấy căng thẳng mệt mỏi cứu con, 10tr đổi lấy mạng con có là gì ? Rất lâu sau bác nhận, bác bảo mẹ ra đợi từ giờ sáng mai không ai gọi thì là con qua, còn có người gọi chuẩn bị tinh thần.
Mẹ như 1 con điên tìm điện thoại trong túi tắt nguồn đi con ạ. Bác sĩ mắng mẹ là tắt máy cần gấp gọi không có ai,thì con làm sao. Mẹ bật điện thoại lên ta ngoài ngồi đợi, 5p sau bác Công lại ra vẫy mẹ. Ôi mẹ oà khóc ầm ĩ cả một dãy hành lang. Bác sĩ bảo không có gì vào đây, con không sao. Bác vào đưa lại cho mẹ 7 triệu con ạ. Bác chỉ lấy 3tr cho ê kíp mổ, còn phần bác bác cho mẹ về mua sữa cho con, nuôi dạy con cho tốt. Và rồi cả đêm đấy mẹ thức, ôi may mắn 6h sáng không ai gọi, vậy là con mẹ không sao, may mắn với con từ đây. 1,5 ngày mẹ được các bác khoa hồi sức ngoại báo con cai được máy thở, ngày thứ 3 con được lên khoa tim mạch. Mẹ lại gào thét xin ở lại vì nghĩ con không qua khỏi, các bác bảo lên được là hạnh phúc lắm rồi, con sống rồi. Mẹ như 1 con điên lao lên tầng 5 gào thét là mai con được lên khoa, con được về, các bác sĩ ai cũng chửi mami bị điên, chắc ở đây lâu quá, chăm con căng thẳng quá nên bị ảo tưởng. Sau đó thì tất cả bác sĩ điều dưỡng ở đấy ai cũng ngạc nhiên vì sức sống mãnh liệt của con, các bác gọi đó là Kì Tích. . Ngày hôm sau con lên khoa trong sự vỗ tay chào đón của 2 hàng bác sĩ, có lẽ duy nhất con là được như vậy, … Và con ạ, 4 năm qua mẹ cố hết sức, cố để cho con ăn ngon mặc đẹp, cố chăm sóc con, tất nhiên con vẫn ốm đau liên tục, vẫn bác sĩ điều đặn tháng 1-2 lần.
Con ạ có những lúc mẹ cáu giận con không ăn con nôn ói mẹ đánh con. Mẹ xl gái yêu của mẹ, mẹ sẽ mãi yêu con…. Mẹ sẽ cố làm mẹ, làm ba, sẽ cho con đủ đầy về vật chất, và tỉnh cảm của mẹ để bù vào phần thiếu của con. Con yêu của mẹ lớn lên con nhớ báo hiếu cho ba Tùng, mẹ Hương, bà Ngoại, mẹ Duyên con nhé! Đừng bao giờ con quên Bác Công là người sinh con ra lần 2. Và còn 1 điều con pải nhớ!!!! Ba đẻ con, ông bà nội con, biết con bị tim, biết sự tồn tại của con, không cho con 1 xu, và nói với mami rằng” tự đẻ tự đi mà nuôi, nó bị tim mày k có tiền cứu thì kệ cho nó chết, dòng họ này k có ai dị tật, và mẹ nhắc cho con nhớ, con phải nhớ bà nội con lần duy nhất bế con là vạch bỉm xem con có pải con trai ? Họ trước đến giờ họ vẫn rất giàu có, sống sung sướng, . Mẹ k dạy con hỗn láo bất hiếu, nhưng lớn lên con đọc bài viết này của mẹ và ghi nhớ câu nói này. Một là con pải nhớ ai đã cứu con trong lúc con khó khăn. 2 là nhớ ai đã bỏ con trong lúc khó khăn. 3 là nhớ ai đã đẩy con vào hoàn cảnh khó khăn
Mẹ tin sau này con sẽ hiểu cho mẹ. Nhất định sẽ có người hiểu mẹ, chấp nhận mẹ và thương yêu mẹ con mình vì Mẹ con mình xứng đáng được như vậy. Mà nếu không có cũng chẳng sao, mẹ chỉ cần có San San là hạnh phúc rồi. Âu cũng là cái số, mọi thứ sinh ra đều đã được lập trình riêng một cuộc đời một số phận. Cuộc sống này là 1 vòng luân hồi có nhân có quả, dù là cánh hoa mong manh hay sông núi ngoài kia cũng chẳng thể Vĩnh hằng, cát bụi lại trở về với cát bụi. Mẹ tin ông trời có mắt, ai sống như nào trời biết đất biết, sống tốt sẽ gặp phúc , sống thất Đức sẽ bị quả báo. Cố gắng sống không hận thù cho tâm thanh thản cho lòng bình an !!
“Cây xanh thì lá mới xanh
Cha mẹ hiền lành để đức cho con”
Hiện tại, tôi đang là 1 Single mum vô cùng hạnh phúc..