Tôi là phụ nữ đã ly hôn có một cậu con trai 4 tuổi. Tôi gặp anh lúc anh gần như là mất hết, mở công ty riêng thì phá sản, người anh yêu và xác định lấy làm vợ thì bỏ anh đi lấy chồng, ba mẹ anh thì suốt ngày chửi mắng anh vì không nghe lời ba mẹ mà cứ mở công ty trong khi anh đang làm giám đốc ngân hàng.
>>> Xem thêm: Nhật ký không chồng của người vợ sau ly hôn
Anh gặp và yêu tôi nh tình cảm cứ hời hợt, vô tâm, giống như yêu tôi chỉ là để anh lấp chỗ trống. Tôi thấy chán, đòi chia tay thì anh lại không chịu, cứ níu kéo. Lúc đó chỉ cảm thấy anh hiền lành mà yêu vậy thôi. Cũng đã rất nhiều chuyện xảy ra khiến chúng tôi cãi vã liên miên. Như tết 2014, được 3 ngày tết thì a đi về quê ngoại ở Quảng Bình mất 5 ngày, chiều mồng 1 đi đến mồng 5 mới về. Hay ngày 13/2/2014 thấy trên facebook một người xuất hiện tên anh cùng dòng status” hôm nay được bạn AT tặng cho hộp bánh Kute và cốc sữa chocolate. Mình hỏi hoa đâu thì bạn ấy bảo mai mới là ngày tặng hoa”… Mình cũng shock và hỏi chuyện nhưng anh ấy chỉ khăng khăng là có trêu đùa cho vui chứ chưa có gì hết. Đến lúc đó mình chán hẳn, kiên quyết chia tay thì lại là màn níu kéo. Rồi lại bình thường trở lại. Sang tháng 3 thì ba mẹ anh ấy biết chuyện yêu mình, ông bà đánh đập và chửi bới ghê ghớm, được mấy hôm thì anh ấy dọn đồ qua ở với mình ( vì mình có nhà riêng).
Qua ở chung nhưng anh vẫn hời hợt, vô tâm, không xác định gì là gia đình, là bến đỗ của anh. Chỉ như ở nhờ vậy mà thôi. Mình chán hẳn, tìm đủ mọi cách để bỏ anh ây, đi chơi nhiều hơn, thậm chí còn muốn bỏ anh ấy để đến với người khác. Nhưng anh tìm đủ mọi cách níu kéo, hứa sẽ thay đổi. Và rồi hai đứa lại quay trở về bình thường bên nhau.
Đến tháng 10/2014 thì mình có thai, mình muốn anh ấy đăng ký kết hôn để con có bố nhưng anh ấy cứ lần lữa, và vì thế lại cãi nhau liên miên, cũng ko biết có phải vì thế không mà thai bị lưu lúc 7 tuần. Đau xót con, nằm một chỗ ở nhà. Nhưng mình vẫn quyết định chia tay. Mình nói anh là đằng nào thì cũng không đến được với nhau. Ba mẹ anh không bao giờ đồng ý cho chúng ta. Con thì không còn nữa. Vậy nên tốt nhất mình nên chia tay. Ấy vậy mà có chia tay được đâu. Anh ấy vẫn ở lại với mẹ con. Mọi việc vẫn bình thường. Vẫn tình cảm và thi thoảng vẫn cãi nhau.
Ba tháng sau tức là tháng 3/2015 thì mình lại có bầu. Mình nhớ như in sáng hôm đó ngủ dậy thử thai thấy hai vạch, mình thông báo cho anh” mẹ muốn thông báo cho ba một tin.” Anh hỏi ” tin gì”. Mình nói ” hai vạch”. Anh vẫn cầm điện thoại, mắt nhìn màn hình, nhếch mép nói ” hai vạch ah”. Rồi im lặng. Cả ngày hôm ấy anh không nhắc đến cái thai một câu. Mấy ngày sau đó cũng vậy, anh đi làm, sáng đi chiều về, bình thường như vậy, nhưng không hề hỏi han nhắc nhở chi về việc giữ gìn bầu bí, không hề tỏ ra vui mừng khi có con. Một tuần sau mình đi siêu âm xem thai vào ổ chưa thì thấy bác sỹ nói thai đôi, nhiều khả năng chỉ được một vì chỉ có một thai phát triển, mình phải tiêm thuốc nội tiết hai ngày một lần, uống thêm ba loại thuốc nữa. Anh về cũng chẳng hỏi một câu. Cho đến lần siêu âm tiếp theo, bác sỹ thông báo cả hai túi thai đều đã có tim thai thì mình vô cùng sung sướng, vẫn đều đặn tiêm thuốc, uống thuốc và siêu âm một tuần một lần. Anh vẫn chẳng đoái hoài gì đến mẹ con.
Đến khi thai được 8 tuần thì mình không chịu nổi. Mình nghĩ anh chỉ lợi dụng mình chứ không yêu mình, nên khi nghe tin có bầu thì thay đổi thái độ. Mình uất quá, mới mang toàn bộ quần áo của anh sang bên nhà gặp mẹ a. Mình nói ” cháu biết hai bác chẳng bao giờ đồng ý cho cháu và anh T. Anh T cũng không vui gì khi làm hai bác buồn lòng, đêm nào nằm bên cháu cũng thở dài. Cháu cũng chẳng sung sướng gì. Nên cháu mang quần áo anh T về nhà. Để anh ấy quyết tâm rời bỏ cháu”. Bà mẹ anh ấy vui mừng cảm ơn mình rối rít. Lúc đó mình giấu bà là mình đã có thai. Mình chỉ muốn cắt đứt con người đó và đi phá bỏ cái thai này để không liên quan đến anh nữa.
Sau đó anh ấy về bên nhà sống luôn. Nhưng bọn mình vẫn nói chuyện với nhau, anh ấy vẫn quan tâm đến mẹ con theo kiểu trách nhiệm. Mình lại thôi cái ý định đó. Rồi mình nói anh ấy cho anh ấy một tuần suy nghĩ. Một là sang nhà sống, đi đăng ký kết hôn cho thành vợ thành chồng. Cho con sinh ra có cha có mẹ. Hai là không thể tiếp tục thì chấm dứt, đồng thời mình sẽ đi bỏ con. Bởi một mình mình không thể nuôi nổi 3 đứa.
Sau một tuần suy nghĩ, lúc này thai đã được 10 tuần, anh ấy nói anh ấy đã sứt mẻ tình cảm với mình, giờ không thể tiếp tục với mình. Đồng nghĩa với việc để mình đi bỏ con.
Mình đau đớn, nói chuyện với gia đình bên nhà mình, cả nhà đều thống nhất ko thể giữ con lại bởi mình đã một đứa, giờ bên nội họ không trọng, một mình mình không thể nuôi ba đứa.
Ngày hôm đó mình đi hỏi bác sỹ, họ cũng nói cách đây 5 tháng mới hút thai bị lưu, giờ thai đôi đã được 10 tuần, làm chuyện đó rất nguy hiểm tính mạng. Mình cũng đi hỏi thầy bà. Mấy nơi đều nói bỏ hai đứa oan ức, chúng nó hận cha mẹ, phá cho cha mẹ không ngóc đầu lên được. Rồi bao nhiêu bạn bè anh em khuyên nhủ giờ bỏ con thì tội lắm…. Mình lại quyết giữ con. Mình nói anh ấy ” em không bắt anh sang sống, không đăng ký kết hôn, con em, em sẽ giữ, anh muốn sang thăm thì sang mà không sang thì thôi”.
Từ đó thì anh cũng có sang, cũng có quan tâm tí, mua ít hoa quả, đưa vài triệu để mình thuốc thang, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ chạm vào mình nữa…
Một tuần trước mình bị ngất. Bé cu đầu thì sốt cao, anh ấy cũng đến nhà ông bà ngoại, đưa mẹ con về nhà. Nh loay hoay tí thì về. Đêm mình phải bỏ dậy u hộp sữa ensure nước, sợ đêm ngất không có ai chăm con. Con ho, nôn ra hết, mình vẫn phải bò dậy dọn dẹp. Nghĩ uất ức mà phát khóc.
Sau hôm đó mình nói anh đã thay lòng thì đừng quan tâm mẹ con nữa, đừng sang nhà, đừng liên lạc gì hết. Con sẽ mang họ mình. Và không bao giờ biết đến sự có mặt của anh. Mình chặn zalo, facebook của anh. Không muốn thấy anh trên cõi đời này nữa.
Cách đây mấy ngày, anh lại mang ghẹ sang nhà ông bà ngoại, luộc lên còn ngồi bóc cho mình ăn. Còn nói với cả nhà là bà bên nhà đã biết mình có bầu. Bà hỏi tình hình mình thế nào thì anh nói bà chuẩn bị sức khoẻ mà chăm cháu chứ một cặp luôn đó. Cả nhà mình cũng vui, nghĩ anh cũng đã xác định có con, mọi người cũng hùa vào nói giờ có hai đứa thì lo chăm lấy. Mẹ khoẻ con mới khoẻ. Sau đó anh về. Mình về sau. Về được một lúc thì có đứa em gọi nói thấy anh T đi chơi với một cô bé, ngồi uống nước quán vỉa hè, ôm lưng, vuốt tóc. Mình gọi điện, anh ko nghe máy. Mình liền phóng xe lên. Anh ngồi im, cô bé đó cùng mấy đứa bạn nữa ra về trước. Mình hỏi ” anh hết tình cảm với em thật rồi ah? Anh ấy gật đầu nói ” hết rồi”. Đau đớn. Mình chỉ biết câm nín ra về
Cả đêm không ngủ, thai bây giờ đã được 14 tuần, một bé trai và một bé gái, mới ba tháng rưỡi mà anh thay đổi, nhanh chóng có người khác, trơ tráo nói câu ” hết rồi”. Đau đớn tận trong xương tuỷ.
Trả thù anh thì mình chẳng muốn làm. Phá hoại anh thì mình cũng có vui gì. Nhưng không làm gì thì đau đớn cùng cực. Chỉ tội hai đứa bé. Mẹ bị suy nhược, sút cân, không biết hai bé có ảnh hưởng gì không
Âu đó cũng là số phận của mình. Không bao giờ gặp được người tử tế. Giờ mình xác định làm mẹ đơn thân của ba đứa con. Mong hai bé bình an đến ngày ra đời. Hàng ngày cứ nghe có người báo gặp anh đi chơi với bạn gái, là lại đau, nước mắt lại chảy. Nhưng mình tin mình sẽ vượt qua. Thời gian sẽ làm nguôi ngoai tất cả. Con người này không xứng đáng để mình phải đau khổ.
>>> Xem thêm: Tâm sự của một người mẹ đơn thân nhớ chồng
Cfs gởi về hội