Một buổi chiều cuối năm âm lịch chồng tôi đi làm về vào nhìn con trai, rồi ra bếp nói to nhỏ với mẹ chồng tôi “cút mẹ đi cho đỡ khuất mắt”, đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy câu này nhưng lần này tôi đã không thể làm chủ, tôi gọi điện cho 1 chị cùng cơ quan vì chị có cô em đang đi học liên thông cần tôi giúp đỡ, tôi xin phép mẹ chồng ra ngoài đến nhà chị ấy nhằm để mình thoát được cái ý nghĩ sắp sảy ra để cuộc nói chuyện vui những tiếng cười giúp tôi tiếp tục cố gắng.
>> Phần 2 : Bố chồng “Ngày mai chị nghỉ làm đi” !
Nhưng khi trở về nhà ngồi ăn cơm, chồng tôi bế con theo kiểu giằng con bực tức, thực sự hành động ấy làm bung tất cả những gì bấy lâu này tôi kìm nén, kìm nén, tôi bung ra như một người bị hứng bom trong chiến tranh vậy, tôi gọi điện cho cậu và bố mẹ lên đón tôi về, tôi không muốn về khi k có sự xin phép của người lớn, tôi sẽ thành đứa láo hỗn trong mắt nhà chồng. Và buổi tối định mệnh ấy sau khi gia đình tôi lên xin phép cho mẹ con về ngoại chơi, chồng tôi đồng ý nhưng “Cái M với con nó mà ra khỏi nhà thì thằng này (tức chồng tôi) đi theo luôn” và rồi chồng tôi đổi ý sau câu nói của bố chồng, bố chồng bảo mẹ chồng ra đóng cổng, tôi quyết bế con về trong cảnh giằng giật con, mẹ chồng tôi giật con tôi và la hét “Ối làng nước ơi nó cướp cháu tôi, mày cướp cháu bà ah”… ôi sao có thể như thế, tôi là mẹ của cháu cơ mà, giằng kéo mãi bực tức trong tôi hét “ bà không phải là mẹ chồng tôi”, tôi vừa giàng vừa khóc, chân đất bế con chạy xuống đường, cả nhà chạy theo “Đứa nào mà chở là tòng phạm” – bố chồng tôi đến đập cửa các xe taxi không cho taxi nào chở chúng tôi.
Không ai cho mẹ con tôi lên, nhục nhã lắm cái đêm hôm ấy…nhưng may có xe nhà tôi phía dưới nên mẹ con tôi được về ngoại an toàn. Mẹ con tôi đón Tết ở ngoại được mọi người bao bọc nhưng tôi thì khóc, khóc cho cái phận tôi làm khổ cả bố mẹ tôi. Từ đó đến bây giờ đã được gần 4 tháng tôi đã bắt đầu lại cuộc sống của mình đã đứng lên đi làm nuôi con một mình, khó khăn nhưng với tôi là hạnh phúc. Còn về chồng tôi, sau cái ngày ấy, chồng tôi không gì hết, không xuống thăm con thăm vợ chứ chưa nói là lễ tết bố mẹ vợ, với tôi thế là hết. Gần sinh nhật con mới nhắn được vài tin hỏi thăm, trước hôm sinh nhật cùng ông bà xuống tặng con cái xe, trước khi ra về còn chỉ vào mặt tôi giọng tức tối, rùi từ đó đến giờ cũng lại im lặng… và rùi biết đâu một lúc nào đó lại xuống thăm con cho có trách nhiệm… tôi đang chờ ngày gần đây nhất chúng tôi sẽ ly hôn… sau những gì đã qua giờ đây hơn hết tôi hạnh phúc khi làm mẹ đơn thân, có con ở bên tôi thấy mình có nghị lực lắm, tôi bắt đầu học làm bố học làm mẹ với con tôi.
Tôi hiểu rằng tương lai của mẹ con tôi là ở phía trước chứ không phải là ở phía sau nên không có lý do gì không mỉm cười đón nhận những thứ phía trước, con đã tròn 1 tuổi đã biết đi vững và bi bô gọi “bà bà” “ ạ ạ”… tôi để dành nước mắt để đón nhận những thay đổi của con, tự hào về con, tôi cho đi nụ cười để gia đình tôi, con tôi và chính tôi hạnh phúc.
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng