Medonthan- Vừa qua chúng tôi đã nhận được một bức thư, một nỗi niềm không biết tỏ cùng ai của một người phụ nữ sắp trở thành bà mẹ đơn thân. Sự bội bạc của người mình từng thương, những ngăn trở từ chính cha mẹ ruột, nỗi lo lắng và thương xót cho bào thai bé bỏng của mình, giữa những nỗi dằn xé ấy cô ấy phải làm gì đây?
>>> Bài liên quan:
Suy nghĩ về việc làm mẹ đơn thân
Thư gửi con trai yêu quý
“Gửi con yêu,
Mẹ xin lỗi vì đã không thể cho con có 1 gia đình trọn vẹn có cả tình yêu của cả bố và mẹ.
Mẹ đã phải dằn vặt rất nhiều để có quyết định như vậy.
Từ khi mẹ nói cho ông bà ngoại biết về sự có mặt của con, ông bà khóc rất nhiều, mọi người ai cũng khuyên mẹ phải bỏ con chứ không sau này sẽ rất khổ và còn mang tiếng cha chú, họ hàng.
Vì người đàn ông kia không chịu trách nhiệm với con. Mẹ đã phải giả mù, giả câm, giả điếc để có thể mạnh mẽ bảo vệ con.
Khi ông bà ngoại và mọi người lôi mẹ đi bệnh viện, mẹ đã van xin mọi người nhưng không ai nghe mẹ cả, khi đến bệnh viện lúc bác sĩ chuẩn bị làm thủ thuật mẹ đã tụt xuống và xin họ dừng lại. Mẹ bỏ về, cả ngày chỉ nằm yên một góc giường không ăn uống gì, vì nghĩ như vậy mọi người sẽ thương và bỏ qua cho mẹ, nhưng như vậy mãi thì cũng không có kết quả. Đêm đói quá và nghĩ đến con mẹ phải cố dậy, lục tủ lấy đồ ăn, vừa ăn vừa khóc vi thương ông bà và con. Cứ như vậy một tuần trôi qua đối với mẹ như một năm vậy. Mẹ muốn đi một nơi xa để ông bà nguôi ngoai rồi mẹ con mình sẽ về xin lỗi ông bà sau nhưng không ai cho mẹ đi đâu cả. Bữa cơm có mẹ ngồi thì bà ngoại không ăn, mẹ biết vậy nên ăn thật nhanh rồi đứng dậy. Khi đó bà mới chịu ngồi xuống, mẹ tủi thân thương cho mẹ 1 thì nghĩ đến con mẹ lại đau gấp 10 lần. Chỉ vì sai lầm của mẹ mà khiến cho nhiều người phải buồn.
Ngày nào bà cũng khóc và cầu xin mẹ bỏ con, mẹ không chịu nghe chỉ im lặng cho bà mắng chửi, cứ như vậy ông không chịu được và nói nếu mẹ không nghe thì phải ra khỏi nhà từ bây giờ ông coi như không có đứa con như mẹ nữa. Vì quyết tâm giữ con nên mẹ đã ra đi, đã trở thành đứa con bất hiếu.
Phải lựa chọn giữa ông bà và con thực sự mẹ đau lòng lắm, giờ đây chỉ có mẹ con mình, mẹ không biết sẽ phải tiếp tục như thế nào nữa.
Con là món quà, là sức mạnh, là bảo bối duy nhất mà mẹ còn lại. Hãy khỏe mạnh như những đứa trẻ khác con yêu nhé.
Điều mẹ mong ước lúc này là ông bà sẽ vượt qua được cú sốc này và con của mẹ khi lớn lên sẽ hiểu và thông cảm cho mẹ, vì mẹ không thể cho con một người cha như những đứa trẻ khác”
huyenhaiiphong@gm gửi về medonthan