Lúc viết những dòng tâm sự này, những dòng nước mắt cứ đua nhau rơi xuống. Thật sự tôi quá đau lòng, quá mệt mỏi, mọi người hãy cho tôi một lời khuyên…
Tôi năm nay 33 tuổi. Đã có một đời chồng và một đứa con trai 4 tuổi. Tôi được cho là người phụ nữ khá xinh xắn. Độc lập về kinh tế. Mặc dù đã ly hôn chồng, tôi vẫn tự mua được một ngôi nhà, một chiếc xe ô tô, cuộc sống của hai mẹ con tôi khá thoải mái.
Nhưng đến tháng 9 năm 2013, tôi gặp anh, anh hơn tôi 1 tuổi. Lúc tôi gặp anh, là lúc anh gần như mất tất cả, anh mở công ty riêng thì bị phá sản, người anh yêu và xác định lấy làm vợ thì bỏ anh đi lấy chồng. Ba mẹ anh suốt ngày chì chiết, chửi rủa anh vì không nghe lời ông bà mà cứ mở công ty.
Thời gian đó anh chỉ đang trong thời gian làm hợp đồng thử việc phó giám đốc ngân hàng một huyện nhỏ gần thành phố tôi. Anh đến với tôi, một năm đầu tình cảm của anh nhạt nhoà hời hợt, tôi chỉ yêu anh vì thấy anh hiền lành (khác hẳn với chồng cũ của tôi), gần một năm trời yêu anh như vậy tôi cũng rất chán, muốn chia tay anh không biết bao nhiêu lần. Nhưng anh cứ níu kéo, giải thích rằng bản tính của anh như thế, từ nhỏ đã không quan tâm đến người khác và anh hứa sẽ thay đổi.
Sang tháng 3/2014 thì anh chuyển sang ở hẳn cùng hai mẹ con tôi. Ba mẹ anh thì cấm đoán, làm đủ mọi cách kéo anh về nhưng anh vẫn sống cùng mẹ con tôi. Đến tháng 9/2014 thì tôi có bầu. Anh vẫn cứ bình thường như thế, không đả động đến việc cưới hỏi, đăng ký kết hôn, cũng vì thế mà chúng tôi cãi nhau liên miên và không may bé bị lưu lúc 7 tuần tuổi. Tôi đau đớn vô cùng. Nằm xẹp ở nhà một thời gian, đau đớn cả thể xác và tâm hồn.
Sau đó tôi cũng nói với anh, rằng không thể đến được với nhau, con thì không còn nữa, chúng ta nên chia tay. Anh cũng đồng ý như vậy, nhưng không về bên nhà ba mẹ anh, mà vẫn sống với mẹ con tôi, anh cũng có ít nhiều thay đổi, biết quan tâm đến người khác chứ không vô tâm như ngày trước.
Đến tháng 4/2015, tôi lại có bầu. Sáng hôm đó, tôi báo tin cho anh “hai vạch rồi ba ah”. Anh vẫn cầm điện thoại, mắt nhìn màn hình, đi thẳng vào nhà vệ sinh ” hai vạch rồi ah?”. Xong cả ngày chẳng hỏi han dặn dò tôi một câu. Anh thay đổi thái độ, lạnh nhạt từ hôm đó. Tôi thì đi siêu âm, thai đôi, nhưng bác sỹ nói khả năng chỉ được 1, vì một thai phát triển, một thai không. Tôi phải tiêm thuốc nội tiết hai bắp tay hai ngày một lần, uống mấy loại thuốc, người tôi vốn khoẻ mạnh, nhưng cũng gầy yếu xanh xao. Anh vẫn không hỏi han, quan tâm đến mẹ con.
>>> Xem thêm: Các loại hạt tốt cho mẹ bầu phụ nữ có thai nên ăn
Rồi cả hai bé đều có tim thai. Tôi vô cùng vui sướng trong khi anh vẫn vậy, lạnh lùng, đêm nằm bên cạnh tôi còn vòng tay trước ngực thủ thế, không chạm vào người tôi. Cứ thế đến lúc thai được 9 tuần tuổi tôi chịu không được, mới đem toàn bộ quần áo của anh sang gặp mẹ anh. Tôi giấu bà chuyện có thai. Tôi chỉ nói ” cháu biết hai bác không bao giờ đồng ý cho cháu và anh T. Anh T cũng rất buồn, phận làm con thì không bao giờ muốn ba mẹ buồn lòng. Nhưng ở với cháu cả năm trời, anh T cũng không nỡ bỏ cháu. Nên cháu chủ động mang đồ anh T sang để anh ấy mạnh dạn dứt khoát với cháu”. Bà ấy lúc đó chỉ biết cảm ơn mình rối rít. Khen mình hết lời. (…còn tiếp)
>> Xem tiếp: Tâm sự mẹ đơn thân nghị lực, mạnh mẽ nuôi 3 đứa con – p2
Cfs gởi về hội medonthan