Hai bảy tuổi với tôi nó dài như là cả một đời rồi vậy . Hết nỗi đau này chưa dứt thì nỗi đau khác lại xuất hiện tôi sinh ra trong 1 gia đình không mấy được hoàn hảo, bố mẹ ly hôn lúc tôi lên tám, tôi có một cô em gái kém tôi ba tuổi.
Mẹ tôi chia tay bố với 2 bàn tay trắng và 2 gánh nặng là chị em tôi, mẹ phải vất vả lắm, mẹ tôi mới vượt qua được hoàn cảnh. Bố tôi là 1 người nóng tính hay sử dụng vũ lực gia đình đánh đập mẹ con chúng tôi. Mẹ hy sinh đã giải thoát cho chúng tôi, nhận nuôi 2 chị em tôi bằng 2 bàn tay trắng. Mẹ cho chúng tôi đều học hành đầy đủ tôi tốt ngiệp đại học với ngành kế toán, còn em gái tôi với chuyên ngành sư phạm tiếng anh, lúc đó tôi nghĩ chỉ có học mới giải thoát hoàn cảnh, cho chúng tôi được tôi quyết tâm theo học để mong rằng sau này sẽ lấy được một người chồng tốt hơn bố của tôi.
Thời gian trôi đi đã gần 20 năm, 20 năm với nỗi đau thiếu tình cảm của một người bố tôi đã thật sự thiệt thòi đi rất nhiều, nhưng tôi cũng nên cảm ơn điều đó vì như vậy thì mới giúp tôi có nghị lực không ngừng vươn lên tôi ra thành phố vừa học vừa làm bươn chải, những thứ mà tôi không nghĩ nó phải xảy ra với tôi, không tự tin nhưng tôi là một cô gái luôn được bình chon cho là hot girl đứng thứ nhất hoặc không là đứng thứ hai dù là đi học hay đi làm trong môi trường rất đông người, tôi không ăn chơi không trau diện tôi giản dị với gương mặt mộc của tôi.
Tuy có quá nhiều đối tượng theo đuổi nhưng đến sinh viên năm thứ 2, tôi mới bắt đầu biết yêu. Trong 2 năm tôi trải qua 2 mối tình, 2 mối tình đó đến tận bây giờ vẫn quan tâm và tốt với tôi mặc dù tôi đã mắc phải sai lầm rất lớn, sai lầm này là mẫu chốt của câu chuyện hôm nay. Nó như nỗi đau không biết khi nào mới có thể nguôi ngoai đi được nhưng nỗi đau đó khong thể cản được con đường mà tôi lựa chọn sau khi chia tay.
Người yêu thứ hai, tôi rơi vào những nỗi buồn không đáng có rồi vào 1 ngày tôi làm quen được một anh tên anh là T, mới dầu làm quen tôi cũng chỉ nói chuyện và đi chơi cho tinh thần được thoải mái hơn. Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó tôi gặp nạn gãy chân, thời gian đấy nếu ko có anh tôi ko biết phải nhờ ai giúp đỡ nưa anh tự nguyện giúp đỡ tôi chăm lo cho tôi. Anh là người Hà Thành hình thức không được đẹp, nhưng tôi quý bản tính của anh sau một thời gian tìm hiểu rồi anh nói tôi làm bạn gái anh ấy, tôi dắn đo lắm vì thực ra lúc đó tôi 25 tuổi, đến tuổi cập kê phải lựa chon một người đàn ông lấy làm chồng, với anh thì tôi không có ý định đó, nhưng với sự chăm sóc tôi nhiệt tình lúc tôi khó khăn nhất. Và tôi đã quyết định nói với anh là yêu nhau hợp đồng 3 tháng, anh không nói gì cả, tôi không biết anh nghĩ gì nữa, nhưng hai tháng quen nhau chuyện gì đến cũng sẽ đến tôi và anh đã xảy ra 1 đêm không ai mong muốn cả.
Tôi và a đều uống bia rượu vì ngày hôm đó là ngày Tết dương lịch 30/12 lần đầu tiên của chúng tôi và cũng là lần cuối cùng cho đến khi tôi sinh em bé được ba tháng gần một năm trôi qua kể từ khi tôi thông báo cho anh là tôi đã mang bầu, anh nhẫn tâm trở thành một con người mà từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp ai như vậy. Anh liên tục lăng mạ chửu bới vu oan cho tôi đủ mọi thứ trên đời vì anh muốn tôi bỏ cái thai đấy đi.
Thời gian đó nói thật tôi sốc đến mức đã mua thuốc ngủ về ý định là chết cho anh biết thế nào là gây nỗi đau cho người khác, sau bao nhiêu đêm tôi thức tỉnh, nước mắt đã cạn, tôi nghĩ cho cùng mạng sống này là do mẹ tôi vất vả lắm mới có, tại sao tôi lại vì một người không đáng để bỏ lại thế giới này. Tôi vẫn tiếp tục đi học và làm việc sau bao nhiêu ngày ngủ nghỉ, nỗi đau vẫn còn đó, tôi cố gắng dấu diếm tất cả mọi người, kể cả mẹ tôi cho đến lúc tôi sinh con. Nỗi đau đó tôi có thể chịu đựng một mình chứ không thể để cho mẹ chịu đựng và buồn vì tôi được những người tôi quen biết tôi đã nói dối là đăng kí kết hôn rồi, nhưng chưa cưới như vậy tôi mới có thể tiếp tục đi học với cái bụng đang dần nhô ra được mặc cho lời ra tiếng vào, tôi nghĩ đứa con là nghị lực cho tôi phấn đấu tiếp.
Thời gian mang bầu tôi gần như rơi vào tình trạng trầm cảm, vì anh không ngừng liên tục nhắn tin chửi bới tôi. Đến tháng thứ năm anh mới bắt đầu thay đổi ý nghĩ chấp nhận cái thai và muốn cố gắng lại với tôi, tôi nghĩ nỗi đau là sức mạnh, sau bao nhiêu ngày tôi cố gắng chịu đựng một mình tưởng chừng như là tôi sẽ làm người mẹ đơn thân nhưng rồi anh đã cho con gái tôi một cơ hội được ở cùng bố và mẹ …”Có những vết cắt tuy đã chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo….Có những ký ức tuy đã được xóa nhòa nhưng vẫn để lại nỗi đau”. Chừng nào vẫn còn nỗi đau thì sức mạnh giúp tôi vượt qua hoàn cảnh càng lớn … vẫn còn dài và vẫn còn xa lắm.
cfsmedonthan