Phần cuối : Làm mẹ đơn thân 17 tuổi
Vào tới khoa em vẫn chưa được xếp ca đẻ,bác sĩ khuyên em nên đi lại để ngôi thai thuận và kích thích mở cửa mình tự nhiên. Những cơn đau khiến em không đứng nổi,nước mắt cứ rơi,em cứ gạt tay chặn lại. Từng cơn từng cơn một khiến em không thể tự mình duy trì đều nhịp thở. Người ta nói “cửa đẻ là cửa mả”, đến giờ em mới hiểu cái cảm giác “sống tựa gang chết dài một tấc” thế nào.
Cuối cùng em cũng được lên bàn đẻ, một kíp đẻ hôm đó em nhớ là có 5 người. Y tá cứ kêu “Cố rặn nào sản phụ” “Đừng kêu nhiều mất sức” “Hít sâu vào thở đều ra”. Nghĩ lại thấy rùng mình, cảm tưởng như gần 1 tiếng đó nó trôi chậm đến vài năm. “Đầu ra rồi” “Tiêm một mũi “” cho sản phụ”, lúc đó đau quá em cung chẳng nghe ra là thuốc gì. “Ra rồi” “Ra rồi” “Cố rặn thêm lần nữa nào”. Khoảng khắc con em khóc tiếng đầu tiên em như muốn lịm đi. Nước mắt em lăn dài trên má xuống ga giường đẻ. “Con trai. 3kg5. Sinh thường lúc 16h24p”- lời y tá vẫn còn vẳng trong tai em đến tận bây giờ. Tưởng rằng những ngày vất cả qua rồi. Nhưng nuôi con mới biết cực nhọc thế nào. Em nằm trên giường chưa được 4 ngày đã phải lao ra chợ mua đồ về làm bánh. Em nghĩ “cứ nằm ườn 3 tháng chắc mình chết sớm”. Khi nào con ngủ thì em làm,mà khổ nỗi thằng bé quấy ngày đêm. Em lại không có sữa non nhiều,gánh nặng lại càng chồng lên khi em phải “nuôi bộ”.
5 ngày hết một lon nhỏ, 13-14 ngày hết một lon to. Nhìn con vừa vui lại vừa lo. Con được 2 tháng lên 3 kg thì mẹ xuống 4 kg. Mấy đứa bạn em sang thăm nó bảo người ta chửa đẻ béo lắm mà sao em cứ héo mòn. Em chỉ cười trừ. Có những ngày em chỉ ăn cơm với canh rau ngót không,chẳng thịt thăn,chẳng móng giò,chân chó. Con em được 2 tháng 18 ngày,tự nhiên nó bị mủ ở mắt. Em khóc đứng khóc ngồi trong bệnh viện Nhi. Bác sĩ nói sẽ tận tình chăm sóc,nếu như nó tiêm 2 mũi mà mủ tiêu dần và mắt không sưng nữa thì con em qua còn không sẽ mờ dần dẫn tới mù loà. Em chết đi sống lại,tiền trong nhà thì không còn,bạn bè thì toàn đứa đang còn đi học. Em chạy vạy tứ phương mới gom góp được 15tr lo cho con. Nhưng số em quả là may,khi đấy bác bên đằng bố em tự nhiên sau bao lâu không đoái hoài tìm đến. Bà bác cũng giúp em được 1 khoản tiền chạy chữa cho con. Tiêm mũi đầu tiên,2 đêm liền nó khóc. Người thì gây sốt,em cũng lả dần vì 3 hôm không ngủ,không ăn được. Nhìn con khóc em cũng khóc theo,có lúc em thấy hối hận vì đã để lại cái thai. Nhưng thoáng nghĩ em lại tự trách mình,và có lỗi với con. Thằng bé tiêm đến mũi thứ 2 thì có vẻ đỡ hơn. Em cầu trời khấn Phật cho con em được bình thường bằng người, lành lặn là tốt rồi. Em vào phòng họp bác sĩ để theo dõi diễn biến của con.
Lồng ngực như nổ tung, các bác sĩ bàn qua bàn lại mãi không dứt. Em bấm bấm ngón tay,em cắn môi như muốn chảy máu. Cuối cùng cũng có kết luận : ” Con cháu hiện giờ tình trạng trong giới hạn an toàn. Ca này thành công đến 80%”. Thở phào nhẹ nhõm,mong rằng ơn trên sẽ giúp nó, bà mụ sẽ đỡ nó qua được cửa ải này. Những ngày trong bệnh viện cũng qua đi. Em mang con về và lại tiếp tục bài ca kiếm tiền để nuôi con và trả nợ. Nhìn thằng bé em thấy vui,vì có nó em mới hiểu được thế nào là cuộc sống. Nhiều khi em mệt quá,chẳng còn chút sức lực nào làm việc nhưng cứ nghĩ đến cái toét miệng cười của nó là em lại vùng dậy làm lụng. Con em được 6 tháng em mới quyết định đi làm khai sinh cho nó. Suốt từ khi em chửa đến khi đó,em chỉ mong sao bố nó sẽ nghĩ lại mà tìm về với em. Cho con em có đủ cả bố lẫn mẹ. Nhưng rồi cung chẳng thấy đâu. Bản giấy khai sinh có 2 phần bố và mẹ. Em cứ lưỡng lưu mãi. “Cháu khai nhanh lên để cô làm cho nhanh” “Cháu không điền tên tuổi bố nó à?”.
Sống mũi cay nồng,nước mắt muốn trực trào ra khỏi hốc mắt “Dạ cháu là mẹ đơn thân ạ”. Bà cán bộ hạ kính nhìn em ra vẻ dè bỉu “Mới sang tuổi 18 đã làm mẹ. Ghê gớm nhỉ”. Em chỉ cười xoà như đã từng nghe những câu chỉ trích của hàng xóm quanh nhà. Em đặt tên con là Lê Đại Phong. Con em phải như cơn gió lớn,sẽ chẳng phải phụ thuộc vào ai,cung chẳng phải vì ai mà vướng bận. Và nhỡ đâu sau này nó có thể thành tài và giỏi giang. Tên thật là Phong nhưng ở nhà em toàn gọi nó là Ú. Em gầy bao nhiêu thì ngày một thằng bé trộm vía bụ bẫm bấy nhiêu. Đến khoảng 8 tháng hơn,hôm đó em đang làm mẻ socola cho khách đặt sinh nhật,tiếng chuông cửa reo lên. Em chạy ra thấy một bác khoảng ngoài 45 tuổi “cháu có phải là Quyên không?” – “Vâng cháu là Quyên ạ. Bác có việc gì ạ?”. Mời người phụ nữ đó vào nhà. Sau vài câu hỏi làm quen em mới lớ ngớ nhận ra đấy là mẹ của Nam – thằng đàn ông bội bạc và là cha của con em. “Bác xin lỗi cháu. Thằng Nam nhà bác nó ngây dại. Mãi giờ bác mới biết là nó có con với cháu. Cháu chửa đẻ một mình vất vả rồi. Thôi có gì cháu cho thằng cu nhận lại bố với ông bà”. Lồng ngực em đau nhói,gần 2 năm trời từ khi mang thai đến bây giờ nhà các người mới đến hỏi thăm mẹ con tôi sống chết ra sao,cay đắng “Xin lỗi bác. Con là con cháu. Giấy khai sinh nó cũng mang họ cháu.
Cháu và thằng Ú không liên quan gì đến nhà bác” – “Bác biết cháu giận lắm. Nhưng cháu ơi,cho gia đình bác nhận lại con cháu. Nó có bố có mẹ không hơn sao?”. Có bố có mẹ không hơn sao? Vậy tại sao nhà các bác không đến khi cháu còn đang mang thai. Khi cháu chuyển dạ nhà bác không dòm ngó tới. Khi con cháu bệnh trong viện nhà bác cũng không nhận “cháu nội” mà giờ đây các bác đến lại để “nối lại ân tình”. “Bác thông cảm. Cháu nói rồi. Con cháu là Lê Đại Phong mang họ cháu chứ không phải họ Nguyễn nhà bác. Cháu bận rồi. Mời bác về cho”. Vừa nói dứt câu em đứng dậy mời người đàn bà đó mang theo những câu nói nhân nghĩa kia ra khỏi nhà. Bước ra đến cửa bà ta nói vọng vào “Con ranh mày yên tâm. Không xong với nhà tao đâu. Nhẹ mày không nghe thì tao bắt cháu tao về”. Những ngày sau đó em nơm nớp lo sợ. Sợ rằng họ sẽ hại đến thằng bé,sợ rằng họ sẽ bắt mất con em đi. Em ngồi lì trong nhà 5-6 hôm ròng. Mỗi ngày đều nhận được những tin nhắn từ nhiều số lạ “Mày liệu hồn. Bế thằng bé sang đây” “Mày có tin là mày không sống được không?” “Cái loại con đàn bà như này không đủ tư cách nuôi con”… Mấy đứa bạn em biết chuyện khuyên em nên ra trình báo công an.
Đắn đo mãi em quyết định gặp lại người đàn bà đó và gia đình họ một lần nữa. Em muốn rõ ràng để giải quyết mọi việc êm đẹp. Bước lại con phố đó ngôi nhà đó. Chân thì nặng chịch,em tức ngực không thở nổi. Em đưa tay lên ấn chuông cửa. Người đàn bà đó xuất hiện với vẻ mặt rất nồng hậu. Trong người đã thủ sẵn máy ghi âm và phòng trường hợp xấu nhất em nhờ con Loan đợi gần đó. “Cháu nghĩ thông rồi à? Vào đây uống nước để bác gọi thằng Nam về”. Em xua tay “Không cần đâu bác. Cháu nói nhanh thôi.” Mặt bà ta đổi màu,hàm răng kéo két lại nghe từng âm chát chúa. Ngồi xuống hít một hơi thật sâu “Hôm nay cháu đến đây. Không phải để uống nước hay thân mật với nhà bác. Cháu đến đây để xin bác buông tha cho mẹ con cháu. Ngày cháu mang thai anh Nam biết. Và anh Nam có về nói qua với bác rồi. Nhưng từ đó đến hôm trước nhà bác đều bặt vô âm tín.
Anh Nam còn bảo cháu phải bỏ,chửi rủa mẹ con cháu. Từng đấy thời gian nếu như nhà bác thật sự muốn nhận cháu nhận con thì đã tới. Nhưng giờ thì muộn rồi. Cháu xin lỗi. Cháu không thể giao con cháu cho nhà bác được. Những điều cháu nói cháu nói cả rồi. Cháu xin phép” . Bà ta giật tay tôi lại “Mày đừng có quá quắt con mất dậy. Mẹ cờ bạc bố chết sớm. Nhà này bạc phúc mà còn lắm chuyện à?” “Trả cháu lại cho nhà tao. Tao giết cả mày cả con mẹ mày bây giờ”. Mặt em nóng ran,cố giữ bình tĩnh em hất tay ra “Bác nghe cho rõ này. Những gì bác nói cháu ghi âm cả rồi. Nếu cháu và con cháu có chuyện gì thì bác không xong đâu. Bác đừng mơ đến chuyện đón cháu về. Cháu nuôi nó được. Còn nhà bác mới cần phải nghĩ lại. Bác và Nam nên sống lại đi. Cháu về”. Bước thật nhanh ra ngoài cửa. Em thở nhẹ một cái. Chính thức từ hôm nay con em sẽ chỉ có mẹ. Bố nó và nhà nội nó chết rồi. Sau này em sẽ dạy con,gần con hơn để nó không thấy thiếu thốn tình thương. Vì con em sẽ làm tất cả. Trải qua bao nhiêu sóng gió, giờ công việc buôn bán của em cũng tốt lên. Mấy đứa sang phụ em làm suốt.
Chúng nó bảo “Tao chả có tiền cho mẹ con mày. Cần việc gì gọi tao. Tao sang phụ mà kiếm tiền mua sữa”. Đến ngày hôm nay Ú được 1 tuổi. Nếu không có Ú là chỗ dựa và động lực giúp em bước tiếp thì chắc giờ em đã theo bố. 17 tuổi nhiều người nghĩ là quá sớm để sinh con nhưng với em con cái có được là PHÚC. Em chưa bao giờ thấy tủi thân vì mình sinh con sớm. Với em con gái chỉ lớn khi họ có con. Có chồng vẫn có thể trẻ con, nông nổi bồng bột. Nhưng có con rồi thì họ sẽ trở thành đàn bà – có chút sương gió,chút mưu mô, chút sắc sảo và họ biết làm gì để sống. Đàn ông có thể rất cần,nhưng cần một người tốt có thể chở che chứ không cần một kẻ vô trách nhiệm. Em khuyên các mẹ đơn thân,đừng buồn bởi đàn bà càng lớn trong khó khăn nước mắt lại càng hấp dẫn,chững chạc bởi chúng ta là “những cây xương rồng trong cát”
Đọc phần 1: Làm mẹ đơn thân năm 17 tuổi
Trọng Hiếu
Bình luận bị đóng