Em xin tóm tắt chuyện của mình vì nếu kể hết thực sự rất lằng nhằng . Em năm nay 21 tuổi, bố mẹ em ly hôn từ khi em mới 3 tuổi- mẹ em do suy nghĩ quá nhiều nên mắc bệnh hoang tưởng gần 20 năm nay rồi, thần trí không được minh mẫn cho lắm .
Trở trời lại thay đổi cáu gắt … Hiện tại em đang làm mẹ đơn thân, con trai em được 13 tháng và 2 mẹ con em đang ở với bà ngoại . Vì gia đình nhà nội tức người mà đáng ra là mẹ chồng của em không đồng ý cho cưới và đăng ký kết hôn với lí do em nghèo chưa công ăn việc làm và hơi còi nên bà ấy sợ em ốm đau bệnh tật . Bố của con trai em thì sợ mẹ nên cũng chẳng dám ho he gì .
Mâu thuẫn cũng nhiều đa số là do lời nói của bà ấy mà ra, nhiều câu nói làm em thấy tổn thương rất nhiều . Ví như bà ấy bế cháu trên tay mà em xin đăng kí kết hôn để làm giấy khai sinh cho cháu mà bà ấy nói là “đi mà khai ngoài giá thú”. Rồi rất nhiều câu nói khác, em thấy rất sợ người mẹ chồng như vậy. Rồi 1 năm một mình em nuôi con lớn lên từng ngày đến bây giờ nó biết đi biết chạy …
Trong một năm ấy, sau khi ly hôn không một ai nhà nội hỏi han hay làm sao . Giờ bố nó tự nhiên nhắn tin rồi quan tâm muốn quay lại nhưng thật sự oán niệm trong lòng e quá nặng em không tài nào chấp nhận được dù rằng rất thương con k muốn thấy con khổ như mình không có sự quan tâm của bố và mẹ. Nhưng nói thật lòng là em không có lòng tin các mẹ ạ . Bởi vì em sợ một người đàn ông mà không có lập trường và chịu ảnh hưởng quá nhiều từ mẹ thì em không biết mai sau em và con em sẽ như thế nào . Người nhà em có khuyên rằng nên quay lại vì thực ra bố nó cũng không hẳn là quá xấu và biết quay đầu lại nhưng em không còn tình cảm cũng chả có lòng tin thì em không biết lấy nhau về sẽ ra sao …
Vả lại em vẫn còn oán niệm trong lòng về ngươi. Em hiện đang mang thai 5 tháng…bạn trai em biết em mang thai đã ruồng bỏ hai mẹ con em lúc thai còn nhỏ…Em cũng không nỡ phá…dù gì đó cũng là con mình mà ở đời lúc nào cũng co nhân quả hết…nên e quyết định giữ con lại nuôi…nhưng hiện tại e đang rất khó khăn về vấn đề chỗ ở cũng như tiền bạc để mà nuôi con, mà bụng càng ngày càng lớn, lúc nào cũng căng tức.
Em không thể nào nói việc này cho gia đình biết được…quê em ở xa và còn rất nhiều hủ tục phong kiến...Em muốn làm một single mom…mong mọi ngươi giúp đỡ em mẹ của anh ta nên cũng khó mà chấp nhận . Dù em có sai vì trót lỡ nhưng con trai em không có tội nó không hề có tội. Mà phải bắt nó từ khi sinh ra dã làm một người mà người ta gọi là con ngoài giá thú . Người nhà em không nói ra nhưng em biết trong lòng họ nghĩ rằng em ích kỉ và là một ng mẹ không biết hy sinh cho con … Em khổ tâm vì suy nghĩ quá nhiều, em không thể ngừng suy nghĩ về vấn đề này, cũng không thể ngừng suy nghĩ khi biết em nuôi con như vậy mà còn không bằng một người cha không theo họ không nuôi nổi thằng bé ngày nào, từ miếng ăn giấc ngủ, từ cái quần, cái áo từ thuốc thang lúc ốm lúc đau của con ….
Cũng là em lo chưa được 20 ngày sinh em đã phải tự lo lấy cho mình vì không có ai giúp đỡ . Có những lúc ốm không ngóc dậy nổi cũng phải cố mà dậy nấu cháo bế con trong khi đang sốt đùng đùng. Em tổn thương lắm khi biết điều đó . Có đau khổ và có tổn thương em cũng không biết kể với ai, không biết nói cùng ai vì mẹ em thì như vậy có những lúc trở trời bà còn chửi em là con đĩ con điếm các kiểu, vừa ăn cơm vừa nuốt ngược nước mắt vào trong … Nên hiện tại em đang rất bế tắc không biết mình nên làm gì có những lúc tưởng chừng em muốn điên lên vì quá sức chịu đựng . Và em cũng đang lo sợ điều đó xảy ra em chỉ sợ rồi em sẽ lại giống mẹ em vì suy nghĩ quá nhiều để rồi như hiện tại ….. Sức chịu đựng của con người có hạn em không biết phải làm sao nữa em sắp điên mất thôi …
>>> Xem thêm: Tâm sự của một mẹ đơn thân 20 tuổi
Mọi người có thể cho em lời khuyên không có thế nói với em, em nên làm gì bây giờ . Tương lai em còn cần phải đi làm nuôi con mà còn chưa biết mình sẽ làm gì khi không bằng cấp vì việc học ĐH còn dang dở em thực sự rất mệt mỏi sắp hoá điên mất thôi .
CFS goi ve mdt