Medonthan.net- Chào mọi người, e năm nay 22 tuổi, lập gia đình tính đến nay đã được 4 năm, em có 1 bé trai 3 tuổi- bé gái 19 tháng, chồng em hơn em 9 tuổi làm nghề tài xế em thì ở nha trông 2 đúa con và làm việc nhà. Cứ tưởng cuộc hôn nhân với người lớn tuổi sẽ hạnh phúc, nhưng moi mâu thuẫn cũng bắt đầu từ việc tuổi tác mà ra.
style=”display:block” data-ad-client=”ca-pub-7041373971383796″ data-ad-slot=”2735673982″ data-ad-format=”auto”>
Vì chồng em lớn tuổi hơn nên mọi việc trong nhà cho dù là lớn nhỏ cũng do một tay chồng em quyết, còn em thì không có quyền ý kiến dù là đúng hay sai. Em ở trong nha cứ như người giúp việc suốt ngày chỉ biết dọn dẹp nhà cửa lo cho con cái còn ngoài ra không được lên tiếng đến bất cứ điều gì dù là nhỏ hay to.
Vì là chênh lệch tuổi tác nên đôi khi nói chuyện không hợp nhau, rồi có những mâu thuẫn, những lúc như vậy em thường bị chồng đánh. Đỉnh điểm là cách đây 3 ngày Chồng em đi nhậu về bước vào nhà la lối um sùm, Em chỉ mới lên tiếng Chồng em đã nhào tới xấc xược Tát vào mặt Vào đầu em mấy cai cho đến nay đã là ba ngày mà con mắt với cái trán em vẫn còn bầm đen.
Chồng em còn bảo may ở được thi ở không ở được thi biến đi, mà trong khi đó em có làm gì nên tôi đâu chứ. Em ở nha con cái em vẫn lo đoàng hoàng, nhà cửa vẫn sạch sẽ anh ta còn muốn gì ở em? Đã 4 năm rôi, em đã chịu đựng biết bao cực khổ, nhiều đêm nằm ngủ em ướt hết cả gối, con mắt sưng không thấy đường. Tiền bạc đi làm về anh giữ hết mỗi ngày chỉ đưa em 50 nghìn đồng đi chợ, nhiều khi thêm gì muốn ăn cũng chẳng có tiền mua, lâu ngay cứ như người chết đổi thay gì cũng thèm. Tôi nghiệp nhất la 2 đứa con hiếm khi nào mà có bộ đồ mới để mặc. Em mất niềm tin vào cuộc đời này lắm, người mà mình yêu thương nhât, từng thề non hẹn biển với mình vậy mà giờ nỡ đối xử với mình không ra gì.
Chắc chẳng có chi nào ở đây như em đau nhỉ, 10h đêm bị chồng đuổi ra khỏi nhà, 2 tay ôm 2 đứa con con chẳng biết đi về đâu khi mà ở đây là quê chồng, em không quen biết ai, 2 đứa con đứa thi khóc vì lanh còn đứa thi khóc vi sợ. Bi đuôi ra khỏi nhà chẳng được đem theo thứ gì, quân áo cũng chẳng có để mặc, trong túi chi có vẻn vẹn 150 ngàn (tiền e tiết kiêm mỗi ngày đi chợ chứ thực chất em không giữ tiền). Em còn nhớ mãi cái này đó, 10h đêm hôm ấy, 3 mẹ con ôm nhau đi vòng vòng rồi cuối cùng thấy một quán cà phê võng người ta đã đóng cửa ngủ nhưng con mây cái võng ở chòi người ta vân để đấy thế la 3 mẹ con mừng quýnh ôm nhau nằm chung 1 cái võng mà ngủ, lúc này em mới nhận ra bộ mặt của người chồng mà em đã rất yêu thương, em còn nghĩ càng thương 2 đứa con của em, các chi ah.
Tụi nhỏ đâu có tôi gì mà sao phải chịu cực khổ sớm qua vây. Cả đêm hôm đó em khóc mãi và không sao ngủ được, cứ lo không biết trời sáng rồi mẹ con em không biết đi về đâu. Sáng hôm sau em 2 tay dắt 2 đứa con đi 1 km tới bênh viên tỉnh, vi ở đó mỗi ngày 3 bữa người ta đều phát cơm từ thiên, em đến đây lãnh cơm 3 mẹ con em ăn rồi tối trải chiêu ra hành lang và 3 mẹ con nằm ngủ ở đó được 2 đêm. Tôi nghiệp cho 2 đúa con em, nó đòi uông sữa mà tiên đâu em mua sữa cho con uống đây? Mang trong người theo 150 nghìn thì mua cho 2 đúa mỗi đứa 1 bộ đồ hết 50 nghìn đồng, con 100 nghìn thì em mua lốc sữa hết 30 nghìn, trong người em giờ còn vỏn vẹn 20 nghìn, sáng giờ em ra cổng Bệnh Viện mua sữa đậu nành cho con uống.
Thâm chí mấy ngày nay em không có đồ để thay. Chồng em là thế đấy, không một lần liên lạc, nói vợ con về, còn em thì chẳng dám về- khi về không biết người ta cho mình ở hay lại đuổi đi, nhiều khi đuổi em đi rồi bắt con em ở lại, em đã suy nghĩ những điều này nhiều đêm. Em giờ đang bế tắc qua các chị.
Em cũng muốn có một công việc nhưng biết làm sao bây giờ, đi làm công ty xí nghiệp thì cũng không có giấy tờ mà xin, mà xin đi phụ rửa chén quán cơm thì lương 2,8 triệu đồng, mà trong khi đi gởi trẻ cũng hết 2tr/ tháng rồi, còn tiền thuê nhà trọ, tiên sữa cho con, tiền mua vât dung để ở nha trọ, đủ thứ tiền, em phải làm gì đây các chị? Bây giờ em chỉ muốn có 1 căn phòng cho 3 mẹ con em có chỗ che nắng che mưa, giờ là 4h chiều rồi, trời lai đang chuyển mưa, đêm nay mà mưa chắc 2 đứa con em lạnh lắm làm sao mà nó ngủ được.
>>> Xem thêm: Nhật ký mẹ đơn thân, em nhận ra em chỉ là người thay thế
Ông trời thực sự bất công, chắc em phải tìm một lối thoát cho 3 mẹ con em, em không muốn tụi nó khổ như vậy nữa.
CFS gởi về hội Mẹ đơn thân.