Em muốn tâm sự cùng các chị thôi. Trước giờ chuyện em cũng không dám nói ai vì sợ bị chê cười. Chỉ muốn các chị cho vài lời khuyên để em có thêm động lực. Em mới cưới chồng vào tháng 2/2014. cũng là lỡ có bầu nên mới phải cưới sớm, năm nay em mới 23 tuổi thôi ạ. Chồng em người bên đạo. Chồng em nhà buôn bán, còn ảnh học xong phổ thông rồi ở nhà. Không đi học hay làm gì. Em đang học năm 2 Cao Đẳng Sư Phạm nhưng vỡ lỡ nên phải nghỉ. Trước khi cưới em nghe nhiều người củng khen về gia đình chị em.
>>> NHỮNG LỜI DẠY CỦA MẸ GIÀNH CHO CON GÁI TRƯỚC KHI VỀ NHÀ CHỒNG
Bố mẹ chồng rất hiền. Khoảng năm đầu cưới chồng cũng là thời gian hạnh phúc với nhau. Tuy nhiều lúc gây cãi nhau nhưng lúc ảnh đánh em, nhưng sau cơn giận ảnh lại ngọt ngào quan tâm em. Khi em về nhà chồng em cũng xác định mình bầu trước cưới nên phải biết điều. Dù chính xác là con của ảnh, mình là con gái mà để dính bầu mới cưới không hay nên em tuy ở nhà không làm gì nhưng xuống cũng đỡ đần chút nào, đỡ cho em là nhà có cha mẹ chồng thuê làm nấu chè dọn dẹp, chỉ phải sáng dậy phụ, lau nhà, lâu lai rửa chén, rồi thỉnh thoảng xuống rẫy phụ với bố chồng.
Em không biết vàng vòng hồi môn mấy chị có giữ không nhưng mẹ em thì kêu em giữ lại để khi nào cần thì mới lấy. Còn tạm thời làm ăn để vàng rồi ba mẹ chồng giúp, mình bỏ công ra làm. Lâu lâu cần gì lên mẹ em vẫn đưa 3,5tr. Em bầu 5 tháng mà to như người ta bầu 7,8 tháng. Lúc đó ba mẹ chồng em cho mượn cái sạp ngoài chợ của họ để bán. Lấy vàng lấy vốn ra mua đồ về.
Hồi trước cưới mẹ em cho 2 vợ chồng 10tr để làm ăn. Nhưng vì ham chơi nên tụi em tiêu sài hết. Từ ngày dính đến tiền bạc nhà chồng em khác hẳn. Nhà em bố mất, mẹ thì lớn tuổi, anh em thì bị bệnh thần kinh. Hên là mẹ em làm giáo viên nên lương hưu có để tiêu xài. Em cứ tưởng là chồng em cùng bố mẹ chồng sẽ thông cảm cho hoàn cảnh nhưng đồng tiền làm người ta lu mờ. Hồi đó em khóc lóc rất nhiều, nên em nói mẹ đưa tiền, đưa vàng để em đưa cho chồng. Nhưng mẹ em chỉ cho 1 ít còn không đưa hết, nên đợt đó em giận mẹ, không lên với mẹ 2 tuần liền.
Giờ nghĩ lại mẹ giữ lại cho mình có cái đúng. Em thấy mình bất hiếu kinh lắm. Rồi liên tiếp cứ chuyện tiền bạc. Em biết mình không bù tiền vô nên em làm bán được bao nhiêu em đưa cho chồng em hết để đưa cho mẹ chồng giữ. Vì tụi em còn chưa chín chắn nên không cầm tiền bên người. Có hôm đưa hết em đói quá không có nổi 10 ngàn mua bánh. Hồi đó bán trong chợ em cứ mặc đồ lèo phèo nên mấy cô trong chợ nói qua lại làm mẹ chồng em giận, bà đi mua đồ rồi kêu em diện. Em thì bầu bự lại đi bán em không có tâm trí đâu mà ăn mặc diện. Rồi khi em bầu tháng thứ 8 lúc đó bự quá rồi, em mới xin mẹ chồng cho về mẹ nghỉ ngơi. Còn bán buôn có chị chồng em phụ dùm ảnh. Em hồi đó nghỉ mình may mắn lắm vì có nhà chị tâm lý phụ đỡ. Nhưng dương như không đi bán cùng với ý nghĩ là không có tiền. Mua đồ dự sinh cho con chồng em bắt em 1 nửa, ảnh 1 nửa. Đến ngày đẻ ảnh còn than mẹ em, sao em đẻ tốn tiền.
Từ lúc đó em như suy sụp. Mẹ chồng em thì trước mặt người khác tỏ ra quan tâm em. Nhưng sau lưng thì không như vậy. Chồng em càng ngày càng nghe mẹ đến mức không biết vợ con. Có hồi ảnh đánh em. Em bồng con khóc chạy đi. Nhưng nhà chồng bắt giữ e lại. Rồi kêu mẹ em xuống. Ngồi nói không ra gì. 2 mẹ con ngồi ôm cháu khóc lúc đó là 9h đêm. Rồi từ đó em không còn tin vào điều gì nữa. Khi nhận ra một người nào không tốt như mình nghĩ thì đừng trách. Bởi vốn dĩ người ấy không tốt ngay từ đầu. Tới bây giờ khi anh chồng em cưới vợ. Chị chồng thì con riêng của mẹ, anh chị con riêng của ba. Còn chồng em là con chung. Chị dâu em nhà khá giả. Về không phải làm gì. Trong khi ông bà không dám nói lời nào. Đến bữa cơm hồi em chỉ toàn được ăn cá, vì nhà bên đạo với lại mẹ chồng kêu ăn cá tốt lắm, em thì ăn uống thoải mái. Nhưng vì bầu thèm lung tung nên lâu lâu lên mẹ nấu ăn cho đỡ thèm. Còn chị dâu em từ ngày về đủ món thịt thà cao sang. Gạo thường thì đổi gạo tám thơm. Nói em nhiều chuyện ích kỉ cũng được. Nhưng tới những cái nhỏ nhặt đó em cũng tủi thân lắm. Còn chồng em thấy anh cồng thương chiều vợ, thì nói ảnh ngu lấy vàng đò đưa hết cho chị í sắm đồ sắm điện thoãi. Còn riêng em vàng vòng hay gì em đều không đụng vô. Mang tiếng đi lấy chồng nhưng vẫn ăn bám mẹ.
Kiểu sống thiên vị rồi chồng nhu nhược em càng ngày càng nãn. Hồi trước mẹ chồng hay mỉa mai em, nhưng giờ em nói lại để mẹ chồng biết ý. Đến sự việc này ảnh không lý do rõ ràng, kêu em nói xấu ảnh rồi đánh em. Em khóc lóc nói hết, mẹ em chăm cháu cho đi bán ảnh không mua phụ dùm em 1 hộp sữa cho con. Không hỏi thăm mẹ có mệt không. Bố mẹ chồng em cũng không hỏi 1 câu. Dù cho bà ngoại đã lớn tuổi. Nhưng mẹ em chỉ cười kêu chăm cháu cưc mấy mẹ cũng thấy vui. Mẹ chồng thấy ảnh đánh em, không khuyên ả xin lỗi còn đặt điều em nói xấu bà ngoài chợ.
>>>BẢN KIỂM ĐIỂM CỦA NGƯỜI CHỒNG CỦA MẸ ĐƠN THÂN
Trong khi em thề sống chết sao em có thể đi nói xấu ngay trong chính cái chợ mà mẹ chồng em bán mấy năm trời. Mẹ em không chịu cảnh con suốt ngày bị đanh đập. Nên quyết định để em ly thân. Cứ tưởng chồng em biết sai xin lỗi nhưng không. Mẹ chồng em thì mang sợi vàng hồi trao lên đưa cho em. Rồi mọi hôm lên đón cháu đứng ngoài không vào nhà. Con em sắp thôi nôi mà cái cảnh em thương con vô cùng. Thương con đúng nhưng đổi trắng thay đen, không khuyên con xin lỗi yêu vợ mà như vậ. Em buồn lắm. Em giờ đang kiếm việc làm phụ đồng nào cho mẹ. Còn vàng mẹ chồng em đưa không bao giờ em nghĩ đến. Nếu em là con người tham tiền thì trước giờ en không tới mức lấy chồng không có 1 xu như bây giờ. Chồng em nhu nhược, mẹ chồng em như vậy, liệu em có thể tiếp tục được không? Đêm em cứ ôm con suy nghĩ rất nhiều. Tội con thôi. Nhưng phẩm giá không phải đến mức bị chà đạp như vậy. Bao nhiều lần em ngậm đắng nuốt cay đúng sai gì cũng xin lỗi. Có lẽ vậy mà họ coi thường không?
>>> ĐỂ TRỞ THÀNH MỘT BÀ MẸ ĐƠN THÂN KHÔNG DỄ DÀNG MỘT CHÚT NÀO
VanAnh…