Bài dự thi dành cho 8/3
Medonthan.net-Trở thành một bà mẹ đơn thân, vì bất kì lí do gì, cũng đều phải đối mặt với những thực tế hẳn không hề dễ chịu.
>>> Xem thêm: Lựa chọn cuộc sống đơn thân là con đường cuối cùng mẹ phải đi
Những giọt nước mặt luyến tiếc của những người yêu thương ta…Những lời xì xầm, những ánh nhìn của người đời hà khắc… Những đêm ta nằm xuống, một mình đối mặt với hố sâu hun hút của những suy nghĩ chán chường, những hoang mang về con đường phía trước, những câu hỏi giả định đối mặt với con trẻ ra sao về một gia đình khuyết…
Những bôn ba, cơm áo, gạo, tiền bóp ta đến nghẹt thở, cùng kiệt… Những tiếng thở dài mà tận sâu cùng, chỉ có mình ta biết…
Trở thành một người mẹ, mang thai và hạ sinh một thiên thần đã là một tác phẩm tuyệt vời của tạo hóa. Thì việc chào đời, đón những đứa con khỏe mạnh, với một bà mẹ đơn thân, hẳn sẽ ghi nhớ dấu ấn của hơn 100% nghị lực và tâm huyết…Suy cho cùng, khi đó, thứ níu họ lại với thế giới, không gì khác, chính là đôi mắt con thơ trong veo đang chờ đợi họ…
Không có một người mẹ đơn thân nào nuôi con không thèm khát sự sẻ chia, sự chung lưng của những người đã từng cùng ta chung chăn gối.
Không một người mẹ đơn thân nào, dù vẫn tự dặn lòng sẽ mạnh mẽ, lại không như vỡ vụn khi thấy những gia đình quây quần bên nhau trong những dịp lễ, ngày Tết.
Không có người mẹ nào có thể kìm được những giọt nước mắt, khi con thơ một ngày thầm ước: “Ước gì con có một gia đình”
Nhưng, như tôi từng đọc được ở đâu đó, “mẹ đơn thân ơi – xin đừng gục ngã…”
Dẫu có trăm tiếng đời giày xé, thì mọi chuyện cũng đã qua, chúng ta vẫn ở đây bên những thiên thần nhỏ…
Tôi nhớ về những ngày một mình tất tả đi siêu âm, nhìn những hình ảnh của con trên màn hình máy tính…
Tôi nhớ về những ngày ngồi thật lâu trước bàn làm việc, tự nhủ sẽ cố gắng nhiều lần hơn nữa để con mình có cuộc sống tốt hơn…
Tôi nhớ, về những ngày bước chân vào những cửa hàng, mua những chiếc áo quần nhỏ xinh và lòng mỉm cười mãn nguyện…
Tôi nhớ cái cảm giác lần đầu tiên bác sĩ đưa lại gần tôi 1 em bé còn đỏ hon, “Mẹ ơi, nhìn mặt con nhé. Con gái nhé!”
Tôi nhớ khoảnh khắc lần đầu tiên cho con ti từng dòng sữa mẹ, tiếng gọi “con ơi” cất lên như thể tôi đã chờ đợi từ lâu lắm rồi.
Tôi nhớ, khi ấy, tôi không khóc vì bên cạnh mình không có người mà tôi chờ đợi, tôi đã khóc, vì tôi hạnh phúc!
Làm mẹ, dù đơn thân hay có gia đình vẫn luôn là một điều tuyệt vời! Hiển nhiên là thế!
Nhưng làm mẹ đơn thân, thì con, ngoài sợi dây liên kết thiêng liêng của tình mẫu tử…còn là nguồn vui chảy mãi, là cảm giác hạnh phúc âm ỉ của tình yêu dường như sẽ không bao giờ lạc điệu…
Là câu trả lời cho biết bao nỗ lực, cố gắng…
Là quả ngọt sau những sóng gió đã đến trong cuộc đời ta…
Dẫu ta biết, những khi con ốm..
Những lúc ta đau…
Những khi trùng chân, mỏi gối…
Thì xin mẹ hãy nhớ, đó là những phút yếu lòng, và rằng, chúng ta sẽ ổn.
>>> Xem thêm: Cuộc đời không mang lại may mắn thì mẹ con mình tự tạo
Tất cả sẽ qua, ta và con vẫn còn bên nhau mãi…
Chỉ nguyên điều đó thôi, cũng đủ để ta trân trọng, nâng niu và yêu thương…từng ngày…
Cầu chúc cho tất cả các bà mẹ đơn thân có thật nhiều sức khỏe, thật nhiều nghị lực, thật nhiều tin yêu để cùng nuôi con chúng mình khôn lớn…
Để mỗi ngày, khi tỉnh giấc, ta cảm nhận rõ hơn ai khác, niềm hạnh phúc nhìn con khôn lớn…
Và ta sẽ mỉm cười, nụ cười thật sự bình yên!
Quỳnh Dương ( duongdq…..@gmail.com)