Xin chào các mẹ. Em và anh ấy yêu nhau được 4 năm. Trước kia em là cô gái năng động nhiệt tình làm quản lí kho cho một nhà hàng lớn, còn anh thì làm quản lí nhân viên. Em và anh ấy làm chung một công ty. Sau 1 thời gian yêu nhau anh dẫn em về ra mắt gia đình. Lúc đầu bố mẹ a ấy rất quý em.
Và em cũng rất tôn trọng và quý bố mẹ anh ấy. Ra mắt gia đình anh ấy được hơn 1 tháng thì bố mẹ anh ấy nói với em là muốn về quê em chơi cho biết nhà biết của nhận tiện có câu chuyện cho 2 đưa em đi lại luôn. Và lịch trình cũng được sắp xếp. Sau đó tình cảm của em và anh ấy càng sâu đậm hơn. Em cũng đi lại qua nhà anh ấy cũng được hơn một năm thì em biết tin mình có em bé.
>>> Xem thêm: Mẹ cố gắng cho con gia đình đầy đủ yêu thương nhưng không thể
Nhà anh ấy ở Hà Nội còn em quê tỉnh lẻ. Anh ấy cũng có anh trai nhưng chưa lập gia đình. Cứ nghĩ là 2 bác ây đối xử tốt với em như thế thì khi báo tin em có em bé 2 bác sẽ mừng lắm. Nhưng sự thật lại quá phũ phàng. Khi em vừa báo tin có em bé xong thì mẹ anh ấy nói 1 câu xanh rờn” có bầu thì bỏ” còn năm nay chưa có cưới xin gì hết. Bây giờ cái thai chưa thành hình người đu phá thì cũng không sao cả nó chỉ gọi là điều hòa kinh nguyệt thôi mà. Lúc đó em quá buồn nước mắt cứ trào ra không làm cách nào ngăn cản được. Anh ấy thì xin phép ba mẹ cho chúng em được tổ chức đám cưới nhưng ba mẹ anh ấy vẫn không cho. Anh ấy thì lại cực kì nghe lời ba mẹ- nhất là mẹ anh ấy. Lúc đó em nói là em sẽ giữ thai lại. Nhưng sau đó mẹ anh ấy gọi em sang nói chuyện ngọt nhạt khuyên nhủ em. Vì ba mẹ anh ấy định hướng cho em và anh ấy sang Nhật học. Còn anh ấy thì không có chứng kiến riêng, không đứng được ra bảo vệ em. Nhưng không hiểu sao lúc đó em rất cương quyết mà vẫn nghe theo lơì bác ấy. Giống như em bị bỏ bùa mê vậy ạ. Sau khi trót dại xong em ân hận vô cùng nhưng mọi chuyên đã qua rồi.
Em vào nhà thờ ăn năn hối lỗi và xưng tội sau đó ôm giọt máu của mình ngủ qua đêm ở phòng em. Cả đêm sấm chớp ầm ĩ và em đã khóc hết nước mắt. Hôm sau em mang giọt máu đó sang nhà thờ nhờ nhóm sinh viên tình nguyện mang đi chôn cất. Và sau đó hàng tháng em và anh ấy đi xe máy 60 km xuống Từ Châu – Thanh Oai để thắp hương và cầu xin bé tha lỗi. Nhưng sau đó tình cảm của em và gia đình anh ấy giảm dần. Em nhớ con da diết và khóc rất nhiều em đã trách móc anh ấy đã không bảo vệ được em. Em không còn tin tương anh ấy nữa và muốn chia tay nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy vẫn cứ theo đuổi em không chấp nhận mất em. Cũng một phần vì yêu anh quá nhiều nên em cũng không thể chia tay anh ấy được. Sau đó em mới phát hiện ra một điều là mẹ anh ấy kết bạn facebook với 1 chi bạn của anh ấy. Me anh ấy đã nói xấu em với chị ấy, nói em yêu anh ấy cũng vì lợi dụng kinh tế nhà anh ấy. Rồi bác ấy nhờ chi đó xin việc cho anh ấy làm chỗ chị đó để quản lý anh.
Rồi nói anh ấy yêu em, anh phải chịu thiệt thòi nhiều. Nhưng bác ý đâu biết sau khi nghỉ việc ở chỗ làm kia anh ấy ở nhà và mỗi lần đi chơi anh ấy không có tiền đa phần toàn em tự bỏ tiền ra. Bố mẹ anh ấy rồi đến anh sinh nhật em đều tự mua qua cáp nhưng trong khi đó sinh nhật em thì chả ai nhớ đến. Khi em biết bác ấy nói xấu em, em rất buồn và đã viết thư gửi cho anh và gấp đồ vào Sài Gòn trong đêm đó luôn. Sau đó mẹ anh đã cho anh tiền vào tìm em về, anh ấy xin lỗi em. Sau đó em nghe theo anh vì vẫn còn yêu anh. Nhưng khi ra Hà Nội thì mẹ anh ấy cũng không liên lạc xin lỗi em lời nào. Vì thật sự em không sai điều gì. Anh nói em sang nhà em cũng không sang nữa. Mẹ anh biết em vẫn giận mẹ anh nên đã tìm người con gái khác mai mối cho anh để dằn mặt em. Lúc đầu em không hề biết chuyện này. Mãi sau tháng 5/2014 e khi em mang thai lần 2 thì em mới biết.
Em nói anh dẫn em sang nhà nói chuyện với ba mẹ anh ấy. Nhưng anh nói cứ từ từ. Và trấn an em bằng mọi cách. Em tin tưởng anh ấy và cứ nghĩ lần này anh sẽ thay đổi nhưng mọi chuyện còn thê thảm hơn. Em cứ chờ đợi từng ngày với đứa con cứ dần lớn lên. Rồi khi em có thai tháng thứ 4 thì anh chở em đi khám thai định kì. Chiều tối về em nói anh chở em về nói chuyện với bà mẹ anh ấy. Nhưng anh ấy nói để tối mai vì tối nay ba mẹ anh bận. Em lại 1 lần nữa tin tưởng anh và chờ đợi. Đến trưa hôm sau em liên lạc lại với đứa bạn em thi mới biết hôm đấy là ngày anh ăn hỏi. Em đã khóc và gọi cho anh luôn nhưng anh vẫn nói dối em là anh đang đi làm. Khi em nói biết rõ sự thật thì anh nói tối nói chuyện và tắt điện thoại luôn. Sau đó em tự sang và nói chuyện với ba má anh ấy. Mẹ anh nói đã một thời gian em không qua nhà anh ấy nên coi như không quen biết em. Còn chuyện em và anh ấy hú hí ở đâu thì bác không biết. Cũng không chấp nhận đứa con trong bụng em. Bảo anh ấy có vợ mới sắp cưới rồi họ cũng làm đăng kí kết hôn rồi. Em có hỏi anh ấy trước mặt ba mẹ anh về trách nhiệm của anh.
Thì anh nói anh sẽ có trách nhiêm nuôi và trợ cấp đến khi con em trưởng thành và xin lỗi em. Em cũng bảo anh là muốn gặp và nói rõ chuyện với người vợ kia thì bố mẹ anh thách thức em là không sao hết cứ việc gặp vì họ tin tưởng con dâu mới của họ. Sau đó em tìm được địa chỉ của bạn đó và nói rọ sự thật. Bạn ý rất sốc khi bị anh ấy và cả gia đình anh lừa dối. Chỉ còn 12 ngày nữa là bạn và anh tổ chức đám cưới. Bạn rất hiền và thương em. Sau đó bạn đã hủy cưới và làm đơn ly hôn đơn phương. Bm anh ấy đã rất xấu hổ với mọi người và nói em là phá đám cưới của anh. Còn anh ấy thì khong7 có chứng kiến riêng, anh xấu hổ với bạn bè và mọi người nên đã trốn vào nam theo sự sắp đặt của gia đình. Bỏ mặc em với cái thai to dần còn điện thoại chửi bới em nữa. Lúc đó thai em cũng được hơn 5 tháng em cũng phải đứng giữa bao ranh giới của sự lựa chọn. Bố mẹ em ở quê không biết chuyện họ cứ hi vọng vào em vì em đỗ visa đi du học Nhật bản.
Em suy nghĩ rất nhiều và từ bỏ tương lai mặc dù ước mơ được đi Nhật của em là rất lớn. Em đã chọn cách an toàn cho con em. Nên em ở lại Việt Nam và sinh em bé. Em thuê một phòng trọ riêng và chuyển ra sống 1 mình. Em cũng không dám về quê vì sợ anh hưởng đến ba mẹ. Từ lúc anh trốn vào nam đến lúc e sinh đẻ thỉnh thoảng anh mới hỏi thăm em được mấy câu nhưng không giúp đỡ em về kinh tế. Mặc dù bụng to vượt mặt nhưng em vẫn phải đi làm đến đêm mới về( em có cửa hàng riêng )gần đến ngày sinh em hoang mang không biết lựa chọn bệnh viên nào. Cuối cùng em đã chọn viện 198 và làm các xét nghiệm.
Chớ trêu thay em đau bụng vào đúng giao thừa 2015 em ở một mình nên không biết nhờ ai. Mọi người về quê ăn tết hết. 3:00 sáng cơn đau dữ dội em sách đồ gọi xe đi đẻ 1 mình. Xuống bệnh viện vắng tanh không có ai chỉ dẫn. Tự mình em mò vào phòng khoa sản. Chị y tá thấy em 1 mình hỏi người thân của em đâu và nói em không có người thân thì chị không nhận. Rồi khám cho em bảo em chưa đẻ được luôn đâu. Phải mấy hôm nữa mới đẻ rồi bảo em sách đồ về chờ khi nào 5′ đau dồn thì hãy xuống. Em lại lủi thủi đi về. Cơn đau cứ ê ẩm cả đêm rồi sang ngày mùng 1 Tết vẫn thế. Rồi đến tối em thấy có máu báo ra. Em hoảng quá lúc đó là 7:40 tối em lại vào viện 198 tiếp lúc này chị y tá khác lại khám và bảo em chưa mở có sớm thì phải chiều mai mới sinh. Rồi bảo em về. Em có xin nằm lại viện theo dõi vì cơn đau của em vẫn dai dẳng nhưng chị không cho. Quá lo sợ em đã bắt xe sang phụ sản Hà Nội, tới nơi là 8:30 em vào thẳng phòng cấp cứu.
Lúc này bác sĩ khám và nói em mở 2 phân rồi phải làm thủ tục ngay. Vì em đi 1 mình nên các bác sĩ rất nhiệt tình giúp đỡ. Đến 10:25 em sinh thường thành công bé gái 3.5kg. Sau khi sang phòng chờ e có nhắn báo tin cho anh ấy biết thì thái độ anh rất bất thường. Rồi sáng mung 2 Tết mẹ em lên bệnh viên chăm em. Mùng 3 em được ra viện và từ đó tới nay em đều tự chăm sóc mình và con. Vì mẹ em chỉ ở được 1 tuần thì phải về quê. Sau đó mua bán chợ búa mọi thứ em phải nhờ hàng xóm. Còn nấu nướng, giặt giũ thì em tự làm không có thời gian kiêng khem. Từ khi biết con chào đời anh cũng rất ít khi hỏi thăm con. Và cũng không về thăm. Mãi đến khi con em được 3 tháng thì anh nói hỏi vay tiền em để mua vé về Hà Nội. Mặc dù em đã muốn chấm dứt với con người bạc bẽo đó rồi nhưng vì thương con. Muốn cho con gặp bố nên em đã gửi tiền cho anh ấy mượn.
>>> Xem thêm: Gặp bà mẹ đơn thân với lá đơn ly hôn gây sốc cư dân mạng
Về đến Hà Nội mấy ngày sau em hỏi tiền thì anh mới mang sang trả và thăm con. Lúc đầu anh không muốn sang và nói cho người cầm tiền sang trả nhưng vì em làm to chuyện anh sợ em bế con sang nhà anh đòi nợ nên anh nói là qua phòng em. Từ lúc ra Hà Nội đến giờ cũng được gần 2 tháng nhưng số lần anh qua thăm con rất ít và mỗi lần chỉ được 30phút tới 1 tiếng là anh lại về. Nói chuyện với em qua điện thoại anh còn sợ mẹ biết được. Cách đây không lâu con em bị sốt em gọi cho anh ấy sang cho con đi khám thì anh nói em tự bắt xe đưa đi. Anh không có nhà. Rồi bảo em tự đẻ thì tự lo đi. Em hỏi con em không phải con anh à thì anh không nói gì. Em giận quá nói anh viết giấy từ chối quyền nuôi con đi em sẽ nuôi hết. Và không làm phiền anh nữa. Vì anh đã 30 tuổi rồi mà còn như thế thì sau này người khổ là con em thôi. Anh ấy đồng ý viết giấy. Và bảo em tìm hiểu về thủ tục đi. Anh sẽ kí. Em hẹn a 15/6 này sang rồi kí giấy. Anh cũng đồng ý. Con em nay được gần 4 tháng rồi. Em muốn hỏi có ai biết vê thủ tục từ chối quyền nuôi con không giúp em với ạ. Em đang cần tư vấn sớm ạ.
Thanks
>>>Xem thêm: Bị bồ đá tôi lựa chọn làm mẹ đơn thân
dieutrang22121… gởi về mdt