Em năm nay 20 tuổi, con trai em được 17 tháng. Nghĩ lại chặng đường 2 mẹ con em đã vượt qua thật dài. Em sinh con ra trong sự mỉa mai, khinh miệt của họ hàng, người thân.
Cho đến bây giờ 2 mẹ con em vẫn bị cô lập chỉ vì con em là đứa trẻ không có bố, còn em là đứa chửa hoang. Đắng cay lắm các mẹ ạ. Ngày em chuẩn bị lâm bồn dì em có đến nói với mẹ em rằng để em đẻ rồi vứt con em ở bệnh viên thể nào cũng có người nhận nuôi nhưng mẹ em nhất quyết không đồng ý.
>>> Xem thêm: Đừng vội bỏ con nếu có thai hãy làm mẹ đơn thân
Đến hôm em đẻ thì họ hàng chạy sang bảo em phải đi chỗ khác ở, em ở nhà người ngoài biết mang tiếng họ ra. Thế rồi họ còn tìm người muốn nhận con nuôi để cho con em đi. Mới đẻ mà em stress vô cùng lại không được ngủ mấy. May mà trời phật thương nên con em đẻ ra khỏe mạnh xinh xắn và rất ngoan. Em cứ chiu đựng sự giày vò từ gia đình người thân như vậy tới giờ, tất cả là vì con.
Sau này em cũng gắng tấm bằng khá ra trường xin việc. Em sẽ cho họ thấy em đứng dậy như thế nào. Em sẽ không để con em bị chịu bất cứ sự khinh bỉ nào. Em chỉ muốn nhắn nhủ với các mẹ đơn thân có hoàn cảnh như em đừng nản chí, có con là động lực thì truyện gì cũng vượt qua. Hãy sống vì bố mẹ, con cái và bản thân chứ đừng buồn vì giọt nước lã bên ngoài. Chúc các me luôn lạc quan yêu đời !
>>> Xem thêm: Cảm ơn con đã đến bên mẹ
PhuongThao