Chẳng có gì tuyệt vời hơn khi người phụ nữ một con như tôi được một anh lính trẻ hết mực yêu thương. Không chỉ là người đàn ông mạnh mẽ, anh còn xem con trai tôi như con ruột của anh. Nhưng cuộc sống luôn đầy bất trắc, anh đã đến cuộc đời tôi như một niềm hạnh phúc nhưng lại ra đi và để lại bất hạnh không chỉ cho tôi, mà cho cả đứa con riêng của tôi và đứa con chung của hai đứa.
>> Xem thêm:
- Buông anh thôi – thơ của Du Tiểu Sa
- Là phụ nữ – Hãy sống thật bản lĩnh
- Tâm thư gửi những phụ nữ không dám ly hôn: Làm mẹ đơn thân cũng rất tuyệt vời…
Hạnh phúc ấy là khi tôi được anh quan tâm chăm sóc. Được anh chiều chuộng và bù đắp lại những khoảng trống trong tâm hồn của mối tình trước. Là khi tôi nghĩ về tương lại của mình với anh êm đềm và bình lặng. Là những lúc khó khăn anh có khi đã muốn cùng tôi đi thật xa để tạo lập hạnh phúc. Tôi tin rằng tình yêu và sự chăm sóc tận tụy của mình là tất cả đối với anh.
Yêu anh là những ngày chờ đợi. Tôi tin tưởng và chờ đợi anh đã gần 4 năm trong sự phản đối của gia đình anh. Tôi hỗ trợ anh hết mình để anh tốt nghiệp ra trường, động viên anh tìm kiếm việc làm. Khi anh tìm được một công việc tại cơ quan nhà nước, tôi chính là người vui mừng nhất. Nhưng cũng từ ngày đó, tôi bắt đầu cảm nhận được những điều bất trắc.
Một tháng gần đây anh bắt đầu xa lánh tôi. Dù gọi điện hay nhắn tin, anh đều không trả lời. Vài hôm trước, anh cũng chịu bắt máy khi tôi gọi. Trái tim tôi như bật khỏi lồng ngực khi nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc bao năm qua. Nhưng những lời nói của anh đã làm trái tim tôi đau nhói: “Anh còn gia đình, còn em nhỏ phải lo, không thể nào ở bên mẹ con em nữa”. Tôi như chết lặng khi nghe những lời ấy. Tôi chỉ muốn báo với anh rằng mình đã có thai…
Biết bao suy nghĩ ùa về trong tâm trí. Tôi thấy rõ sự ngốc nghếch của mình khi vì anh mà hi sinh. Bốn năm của cực khổ và nước mắt. Chỉ với vài sự đáp trả nhỏ nhoi của anh thì tôi đã nghĩ rằng đấy là tình yêu và hạnh phúc.
Được làm mẹ một lần nữa quả là điều hạnh phúc với tôi. Con trai tôi cũng có em để vui đùa mỗi ngày. Nhưng không có anh ở bên, tôi sẽ lại sanh con trong âm thầm và tủi nhục. Rồi nuôi sống cả gia đình, tôi phải làm sao khi bản thân cũng chỉ ở nhà trông trẻ. Với những đồng lương ít ỏi làm sao có thể lo cho các con.
Chưa bao giờ tôi đau khổ và dằn vặt như vậy. Đứa con mình tôi không thể bỏ. Nhưng anh đã dứt khoát ra đi bỏ cả mẹ con tôi. Anh đã chối bỏ trách nhiệm. Anh sợ cha mẹ buồn nhưng lại không nghĩ đến việc mẹ con tôi sẽ phải đau khổ ra sao. Tôi có thể vượt qua được không? Tôi có thể làm gì để anh quay lại? Anh biết tôi có con mà vẫn lẳng lặng quay đi. Anh là người như vậy. Có lẽ từ nay, mọi thứ chỉ còn phụ thuộc vào chính tôi mà thôi – tương lai và cuộc sống của cả hai đứa trẻ cũng vậy.
cfsmedonthan