Mẹ là con gái duy nhất trong gia đình có học thức,mẹ và một người đàn ông yêu nhau da diết nhưng vì khoảng cách nên không thể đến với nhau Mmẹ nặng gia đình nên từ bỏ tình yêu về tìm công việc gần nhà. Mẹ gặp và quen một người cũng có công việc nhà nước gần cơ quan mẹ, người đó là bố của con.
- Mẹ xin lỗi vì khiến con không có cha
- Thư gửi con gây xúc động, của một người sắp làm mẹ đơn thân
- Đừng vì đàn ông bội bạc, mà chối bỏ con – món quà của tạo hóa
Tìm hiểu thời gian cũng chưa phải là dài thì quyết định cưới, có lẽ vì tình yêu chưa qua thử thách nên mới kéo theo những bi kịch sau này. Khi lấy về mẹ phát hiện ra bố con là người rất gia trưởng, bảo thủ và một điều mà mẹ sợ nhất là nghe lời bà nội con. Bà nội lại là người cực cẩn thận, sạch sẽ và hay xoi mói. Mọi việc mẹ làm đều được bà để ý và trách móc, hầu như bà không hài lòng việc gì về mẹ. Ngày mang bầu con mẹ tưởng rằng bố con sẽ yêu thương mẹ hơn nhưng mẹ đã nhầm, chưa bao giờ bố con hỏi mẹ thích ăn gì, muốn gì và thời khắc con biết đạp bố con cũng không biết vì chưa bao giờ bố sờ bụng mẹ và muốn nói chuyện với con. Tiếp theo đó là những ngày bố muốn mẹ làm thật tốt công việc nhà để bà nội hài lòng, mặc dù công việc nhà nước của mẹ lại chiếm rất nhiều thời gian.
Mẹ đã cố gắng làm tốt cả cv nhà nước cả công việc nhà, mặc dù nhiều lúc mẹ cũng mệt mỏi, mẹ cũng muốn ngủ thêm một chút, hay không muốn làm gì, mẹ rất muốn được chia sẻ nhưng không hề.tiếp đó là những chuỗi ngày bố con uống rượu đập phá,đuổi mẹ ra khỏi nhà, mẹ chỉ biết khóc và ôm lấy cái bụng to biết về đâu bây giờ.và những ngày bố con và bà nội nhỏ to với nhau mà mẹ đi vào thì lảng tránh, mẹ thấy rất cô đơn. Đến ngày sinh con, bao nhiêu ngày mẹ ngóng trông đã đến nhưng trời đất như sụp đổ khi y tá nói con có vấn đề về vận động.mẹ như người mất hồn, mẹ đau thể xác nhưng đau tinh thần gấp bội. Bố con biết vậy liền trách mẹ do thời gian mang thai mẹ uống củ gai, bên nội trách mẹ do thời gian mang thai mẹ ngậm strepsil chữa viêm họng.
Mẹ đâu đã biết con bị làm sao, mẹ chỉ biết khóc, khoảng thời gian sau đó mẹ như rơi vào trầm cảm nặng nề.đưa con về đến nhà, bà nội nói nó giống ai mà xấu, mắt thì híp, mũi lại tẹt, miệng thì rộng, không giống bố nó cái điểm gì. Mẹ phải nói làm sao khi nỗi đau, nỗi băn khoăn trong mẹ còn nhiều hơn. Mẹ khóc tìm về bệnh tình của con suốt ngày. Ngày đưa con đi kiểm tra bác sĩ kết luận đây là do tai biển sản khoa không phải do bẩm sinh. Mẹ lại một mình lo chữa trị cho con. Bà nội chỉ ra với mẹ con một tuần và nói về, không chăm được nữa.mẹ phải nhờ bà ngoại giúp đỡ mẹ con mình. Ba cháu, mẹ con động viên nhau mấy tháng trời ở viện. Nhà nội không chăm con lại nói mẹ đẻ ra đứa què. Mẹ gọi điện về thì không ai nghe máy, mấy tháng trời con nằm viện chưa bao giờ mẹ nghe được một lời hỏi thăm con từ ông bà nội. Còn bố con chỉ đến với con vài lần, có những hôm con sốt mẹ gọi bố con nói sốt là bình thường. Ông trời thương mẹ con mình cho con đỡ hơn, con có thể vận động được dần dần, mẹ đưa con về bố con muốn ly hôn và nói sẽ ly hôn khi con tròn một tuổi.
Và có ý trả mẹ về ngoại,ngày mẹ bế con đi họ con nói làm như nó quý lắm không bằng.con gái ah,mẹ đi nhưng lại thấy lòng rất thanh thản, mẹ chịu từng ấy đủ rồi. Họ có thể động đến mẹ nhưng đừng hòng động đến con,con gái mẹ không phải tật nguyền như họ nói.với họ con có thể không là gì nhưng với mẹ con là tất cả. Mẹ sẽ không bao giờ để con gặp họ, khi con còn được mẹ bế trên tay họ còn nói những lời cay nghiệt thì khi con biết hiểu chuyện con sẽ buồn đến đâu.còn bố con, chưa bao giờ bảo vệ mẹ con mình.
Mẹ chưa bao giờ muốn ngăn cấm tình phụ tử mẹ thấy có lỗi với con mặc dù nhiều lúc mẹ căm hận đến mức không muốn để bố gặp con. Đừng trách mẹ độc ác con nhé, mẹ cũng chỉ vì bị ép đến bước đường cùng thôi.mẹ sẽ mạnh mẽ bước qua để nuôi dạy con nên người. Nỗi hận này để mình mẹ gánh, còn con hãy luôn vui vẻ con yêu.
#cfsmedonthan
Bình luận bị đóng