Thân em như hạt mưa sa. Hạt vào đài cát hạt sa ruộng cày. Sờ ta tớt cho ngày cuối năm -Tôi 27t có 1 bé trai 3t và được người đời gắn cho cái mác ” đã qua lần đò”. Tôi đã từng có mối tình đẹp, rất trong sáng, không vụ lợi, toan tính với chồng cũ.
Tôi đến với anh khi anh đang gặp khó khăn vấp ngã trong làm ăn và có lẽ tôi là động lực để giúp anh gượng dậy. Kết quả của tình yêu là đứa con chào đời, những tưởng sau sự hy sinh vất vả hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi nhưng không, gánh nặng cơm áo gạo tiền làm chúng tôi mâu thuẫn, cãi vả, sứt mẻ. Kết quả cuối cùng là chúng tôi không đủ yêu thương, vị tha, đồng cảm để vượt qua và chúng tôi chia tay trong êm đẹp.
Dường như một đứa trẻ sống trong gia đình thiếu vắng người cha như tôi thường nội tâm và cảm tính, sống trong vỏ ốc tự ti mặc cảm nên có lẽ không lý trí, khôn ngoan khi chọn chồng. Tôi được mọi người nhận xét là người tốt, hiền lành ít nói, ngoại hình chuẩn, sống hết lòng. Bạn bè cứ bảo tôi sống tốt sẽ tìm được hạnh phúc mới. Nhưng đã từng trải qua tuổi thơ khiếm khuyết cùng hôn nhân đổ vỡ giờ tôi nhìn đàn ông chỉ biết mỉm cười và lắc đầu ngao ngán, và tôi mất niềm tin vào đàn ông. Đàn ông tốt vẫn tồn tại đó thôi, chỉ là tôi không may mắn gặp người tốt nên cũng sẽ không dám mạo hiểm cuộc đời mình thêm lần nữa. Ví dụ thực tế nhất là chồng cũ tôi mặc dù chưa chính thức li hôn đã chuẩn bị kết hôn lần nữa. Ừ thì họ là đàn ông mà, họ k sống cô đơn dc lâu, họ k phải vướng bận con cái và họ tràn đầy năng lực.
Đàn ông muôn đời vẫn thế. Thật sự tâm hồn tôi đã già cỗi và chai sạn tỷ lệ nghịch với ngoại hình trẻ con so với tuổi 26. Bạn bè tầm tuổi tôi đã yên phận bên chồng con còn tôi bước ra khỏi hôn nhân và trở về con số 0. Cuộc đời đã lấy đi của tôi quá nhiều: một gia đình trọn vẹn, một hạnh phúc nhỏ nhoi đổi lại tôi có sự dũng cảm, nghị lực sống, sự kiên cường cùng an yên trong tâm hồn. Trở thành single mom lâu dài tôi xác định sẽ khó khăn trăm bề, sẽ thiếu mất bờ vai vững chải ấm áp để tựa vào lúc mình yếu mềm nhất, lúc đớn đau không ai động viên san sẻ cùng. Điều tôi đau lòng nhất là không thể cho con một gia đình trọn vẹn, tôi sẽ hy sinh cuộc đời mình bù đắp cho con có lẽ sẽ ổn.
Giờ đây tôi rất hạnh phúc, bình yên bên gia đình và con trai, tự làm chủ cuộc sống và cảm xúc của mình. Cô đơn cũng chỉ là khoảnh khắc, cô đơn như con sóng dạt vào bờ rồi lại tan thành bọt biển mất hút thôi.Cám ơn đời vì những vấp ngã mà nhờ nó ta trưởng thành…
thuyquynh123..(cfsmedonthan)